Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ông ta có thể kéo dài thời gian để hao tổn kiếm quang.
Mà ngôn ngữ chính là phương pháp tốt nhất.
“Cậu thiếu niên! Ta biết bí văn của Tiên giới, chẳng lẽ ngươi không tò mò với Tiên giới sao?”
Hổ đen ngậm đầu ông ta, hai móng vuốt nhào tới, xé rách cánh tay trái của ông ta.
“Cậu thiếu niên! Ta có vô số Tiên pháp, có thể giúp ngươi bước lên con đường thông thiên.”
Cánh tay phải của ông ta cũng bị hổ đen xé rách.
“Cậu thiếu niên! Ta có bí pháp Tiên giới, có thể giúp ngươi khống chế nhân tâm, khiến vô số tiên nữ quay xung quanh ngươi!”
Lồng ngực ông ta bị hổ đen chọc thủng, hai chân ông ta bị hổ đen xé nát thành mấy đoạn.
Ông ta bị hổ đen chém thành tám khúc!
Nhưng hổ đen dù sao cũng chỉ là một tia kiếm quang, còn là kiếm quang của người khác!
Cuối cùng kiếm quang cũng có lúc hao hết.
Lộc cộc một tiếng, đầu Đan Tiên rơi xuống từ miệng hổ đen, lăn tới trước mặt Hứa Thuận.
Hứa Thuận nhìn Đan Tiên bị moi tim xé phổi, bị xé toạc thành từng mảnh, không hề khôi phục nữa, lúc này mới nói:
“Gì mà nắm giữ lòng người chứ, năm đó ngay cả hai thiếu niên mà ngươi cũng không lừa nổi!”
“...”
Đan Tiên trầm mặc.
Yếu nhớt!
Bị hai thiếu niên liên thủ lừa gạt, chắc chắn là lịch sử đen tối của Đan Tiên.
Huyết quang bao phủ toàn thành đang chậm rãi tiêu tán, có nghĩa là pháp lực của Đan Tiên đang dần biến mất.
“A...” Đầu của Đan Tiên bốc lên từng giọt máu tươi, bị thiêu đốt tới ngã ra đất, suy yếu nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ... ở phía sau.”
“Không thể ngờ, ta đường đường là Tiên Nhân, tránh thoát đại kiếp Tiên giới, lại... ở đây... Nực cười, thật nực cười!”
“Nào, giết ta đi!”
“Ta không muốn chờ chết!”
Hứa Thuận dùng chân giẫm lên cái đầu, hỏi: “Tiên giới xảy ra chuyện gì?”
“Hừ... Ngươi muốn biết?” Đầu Đan Tiên nói: “Ngươi giết bảy đôi xử nam xử nữ, ngâm đầu của ta trong máu của bọn họ, ta sẽ nói...”
“Keng!” Hứa Thuận rút Li Thủ Kiếm ra, một luồng kiếm khí màu đen bổ đầu Đan Tiên ra.
“Ta tình nguyện không biết!”
Đầu của Đan Tiên giống như quả dừa bị bổ đôi lăn đi, lộ ra thứ trắng bóng ở bên trong.
Lần này, hẳn Đan Tiên đã chết?
Hứa Thuận đứng ở hiện trường, chờ thật lâu, nhìn thấy Đan Tiên không có chút động tĩnh nào, vì thế lại nhớ tới Vô Trần Thuật.
Đan Tiên đến từ Tiên giới, tất nhiên phải nghiền xương thành tro, không thể lưu lại chút gì ở nhân gian.
Sau khi quang mang của Vô Trần Thuật tán đi, tất cả huyết nhục đều biến mất, nhưng cái đầu bị chém thành hai nửa thì vẫn còn.
Huyết quang quỷ dị toát ra từ hai nửa đầu.
Nửa cái đầu bên trái phát ra âm thanh: “Haizz, thế đạo gian nan. Tuổi còn trẻ mà giết người lại còn hủy thi.”
Nửa cái đầu bên phải cũng nói: “Cũng tốt! Hẳn ngươi không còn lá bài tẩy nào nữa nhỉ! Kiếm khí dùng hết rồi chứ?”
“Thật sự là quá tốt!” Hai cái đầu hợp lại cùng một chỗ, phát ra tiếng cười đắc ý: “Mất công ta giả vờ cả nửa ngày!”
“Gừng càng già càng cay! Ta lại thắng rồi!”
“Hiện tại, mau trốn đi!”
“Chờ ta đuổi kịp sẽ xé ngươi thành từng sợi thịt treo dưới mái hiên, hong gió thành thịt khô rồi nhắm rượu ăn!” Đan Tiên nói vẻ trêu ngươi.
Không có kiếm khí, tu sĩ có tu vi cỡ này có thể bị ông ta thoải mái bắt chẹt.
Tưởng Vô Quả và Trương Ô Quy từ xa đang cẩn thận tới gần, muốn kiếm chút lợi lộc rơi vãi, nghe được thanh âm này thì sợ tới mức hồn phi phách tán, hai người vội móc phi chu ra bỏ chạy.
Hai người bọn họ đều có cơ duyên riêng, không tu luyện công pháp của Hoàng Đan Hội nên may mắn tránh được một kiếp!
Hoàng Đan Hội và thành Vô Ưu từng phồn vinh một thời cứ thế thành một đống đổ nát.
Vốn Tưởng Vô Quả còn nghĩ trong núi không lão hổ, hầu tử xưng bá vương.
Không có Đan Tiên, không có Mã Tri Thu và Văn Thân, vậy chẳng phải ông ta chính là Hội Chủ rồi sao?
Không ngờ Đan Tiên còn chưa chết!
“Mau mau!” Hai tay ông ta đặt trên phi chu, pháp lực cuồn cuộn rót vào phi chu màu xanh lá, giúp phi chu bạo phát hai trăm phần trăm tốc độ.
“Không ngờ Tưởng huynh lại cao thâm như thế, kỹ xảo điều khiển phi chu lại xảo diệu như thế!” Trương Ô Quy cực kỳ khiếp sợ.
Đây là lần đầu tiên gã nhìn thấy có người điều khiển phi chu mà có thể làm phi chu bay nhanh như vậy!
Lướt đi như gió!
“Đâu có! Đều là do cuộc sống bức bách!” Tưởng Vô Quả lòng còn sợ hãi, nói: “Không ngờ đan hội lại hung hiểm đến thế! Có thể giữ được mạng đã là chúng ta may mắn rồi!”
Trương Ô Quy cũng thở dài một hơi, nói: “Ai có thể ngờ lại có kịch biến như thế! Diêm Tử Kiếm đúng là đầu sỏ gây tội! Lầm người lầm cả mình!”
Không có Diêm Tử Kiếm, chưa biết chừng bọn họ vẫn là Đan Chủ, là Dược Sư của đan hội, đâu phải ra nông nỗi giống như chó nhà có tang thế này?
“Mẹ nó! Diêm Tử Kiếm đúng là vô năng! Giờ đan hội thành ra thế này, Diêm Tử Kiếm chắc chắn là kẻ có trách nhiệm lớn nhất! Chỉ thương cho hai vị Hội Chủ!” Tưởng Vô Quả nghe Trương Ô Quy nhắc đến Diêm Tử Kiếm bèn chửi ầm lên.
“Hiện giờ cây đổ bầy khỉ tan!” Tưởng Vô Quả không nhịn được rơi lệ: “Không bằng đường ai nấy đi.” Ông ta đối với đan hội, đối với huynh đệ và cả quyền lợi của Đan Chủ đều có cảm tình.
“Tưởng huynh!” Trương Ô Quy nhìn Tưởng Vô Quả rơi lệ, biết rõ Tưởng Vô Quả chê gã chỉ là gánh nặng.
Tu vi của gã vẫn kém Long Hổ kỳ của Tưởng Vô Quả nhiều lắm.
Không có gã kéo chân sau, rất có thể Tưởng Vô Quả sẽ tìm được chỗ khác tốt hơn.
Gã vội nói: “Đệ coi Tưởng huynh là huynh trưởng, cả đời đều như thế! Chẳng lẽ huynh trưởng muốn bỏ đệ mà đi sao?”
Tưởng Vô Quả liên tục xua tay, nói: “Ta không có ý đó. Mà hiện tại...”
“Tưởng huynh chớ sầu! Nên biết, ngược gió mà đi mới là anh hùng chân chính. Tưởng huynh có thủ đoạn điều khiển phi chu như thế, ta cũng có chút phương pháp thương hội. Không bằng chúng ta tạo thành một đội thuyền, chuyên môn vận chuyển hàng hóa!” Trương Ô Quy đề nghị.
“Cách này có được không?” Tưởng Vô Quả chần chờ nói.
Từ một trong tứ đại Đan Chủ của Hoàng Đan Hội rớt xuống làm đội trưởng của một đội thuyền, chênh lệch thân phận quá lớn!
Trương Ô Quy nói: “Với khả năng điều khiển phi chu của Tưởng huynh và nhân mạch của ta, một khi kết hợp lại, ta dám khẳng định chỉ cần ba năm thôi, chúng ta sẽ làm lớn, mười năm tuyệt đối làm mạnh, hai mươi năm sau chưa chắc đã không gây dựng được cơ nghiệp thua kém Hoàng Đan Hội kia!”