Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hắn phân rõ phương hướng, chuẩn bị đi về phía Thanh Hoa Phái.

Vừa đi được hai bước Hứa Thuận đã phát hiện trong phế tích thành Vô Ưu vẫn còn người sống sót. Đầu tiên là vụ nổ lớn, sau đó là huyết quang của Đan Tiên bao phủ toàn thành, vậy mà trong thành Vô Ưu vẫn có người ngoan cường sống sót!

Theo tiếng cầu cứu, Hứa Thuận đi tới một căn phòng sụp đổ.

Xà gỗ trên mái ngói đè ép một người nam nhân, khiến gã không thể động đậy nổi.

Từ trong ảo cảnh mơ màng chuyển đến hiện thực, đầu tiên gã thấy vô cùng mờ mịt, sau đó chính là thống khổ.

Thống khổ đến mức gã chỉ có thể phát ra tiếng kêu gọi yếu ớt, chỉ có tu sĩ như Hứa Thuận mới có thể nghe được.

“Cứu ta...”

“Cứu...”

Hứa Thuận không hề do dự quá nhiều, đi qua đẩy xà gỗ trên người nam nhân ra, đối với Long Hổ kỳ như Hứa Thuận mà nói, chuyện này không có gì khó khăn.

Với hắn chỉ là tiện tay nhưng lại có thể cứu một mạng người.

Trên thân người nọ đều là vết thương rỉ huyết, bị thương rất nặng, dù thứ đè ở trên người đã bị nhấc ra nhưng cũng đau đớn tới nỗi không ngừng rên rỉ.

Hứa Thuận lại lấy ra một viên đan dược chữa thương từ trong chiếc nhẫn thanh đồng, tìm được một cái gáo gỗ, dùng nước hòa tan đan dược rồi đút cho người nọ một ngụm.

Trừ người này ra, trong thành Vô Ưu vẫn còn người sống sót khác.

Cứu một người cũng là cứu, cứu một đám cũng là cứu, Hứa Thuận đã thấy tất nhiên sẽ dốc sức cứu một lượt.

Điều duy nhất cần suy xét là trên người hắn có một viên Tiên Đan.

Tiên Đan không lúc nào là không phát ra dao động dẫn dụ người khác. Hai người Mã Tri Thu và Văn Thân của Hoàng Đan Hội luôn dùng đan lô ngăn chặn dao động của Tiên Đan.

Tiên Đan còn không thể cất vào nhẫn giới tử, chỉ có thể mang theo bên người.

Trong phế tích thành Vô Ưu này, ngộ nhỡ có người nổi lòng tham, ngộ nhỡ lại xuất hiện người thần bí cướp đoạt Tiên Đan, vậy thì sau này chuyện vui của hắn sẽ lớn lắm.

Vừa muốn đảm bảo Tiên Đan an toàn, cũng vừa muốn cứu người, nên làm thế nào đây?

Hứa Thuận thuận tay cứu thêm một người, đột nhiên ngửi thấy một mùi thối.

Thì ra là nhà xí của nhà này sụp đổ, làm mùi thối bay ngập trời.

Những thứ vàng đen dơ bẩn kia quấn thành một mảnh.

“Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?” Đan Tiên đang nghĩ làm cách nào để lừa dối Hứa Thuận, bỗng nhiên cảm giác được Hứa Thuận đang nhìn hố phân.

Viên Tiên Đan mà ông ta gửi gắm Tiên lực này kỳ thực chỉ có một tầng bên ngoài là được chế tạo từ tinh kim trên Tiên giới, trong đan thì là một giọt tinh huyết của ông ta.

Lúc làm Tiên Đan có chút phiền phức, vừa phải phòng ngừa bị người ta phát hiện, vừa phải chống đỡ nguy hiểm từ Tiên giới đến Tu Tiên giới, khiến ông ta không thể không chọn giữ hay bỏ.

Rất nhiều lúc ông ta chỉ có thể cảm giác bên ngoài mà không thể can thiệp.

Chỉ khi viên Tiên Đan này bị người khác nuốt vào, ông ta tiếp xúc với huyết khí của người kia thì mới có thể luyện hóa người đó, biến người đó thành con rối.

Dù sao Tiên Đan cũng là dùng để ăn, ai lại từ chối một viên Tiên Đan đến từ Tiên giới chứ?

Hứa Thuận không phản ứng lại ông ta, chỉ là tìm đến một chiếc bình gốm, lại tìm đến một cái muôi múc phân.

“Này này này... Ngươi đang làm gì đấy hả!” Đan Tiên thấy Hứa Thuận không chê bẩn, cầm muôi múc phân vào trong bình gốm, càng lúc càng cảm thấy không ổn.

“Ca! Phụ thân! Gia gia ơi!”

“Đừng mà!”

Đan Tiên nhìn thấy Hứa Thuận đổ ông ta từ trong bình ngọc ra, sau đó cần lên ném vào trong bình gốm đầy nước bẩn.

“...”

Bên tai Hứa Thuận lập tức yên tĩnh hơn nhiều.

Đan Tiên hoàn toàn trầm mặc!

Ông ta đường đường là một Tiên Nhân vậy mà lại bị người khác ngâm trong nước phân!!!

Còn có thiên lý không?

Còn vương pháp không?

Xong rồi!

Ông ta không còn sạch sẽ nữa rồi!

Hứa Thuận nhìn bình phân tản ra dao động nhàn nhạt, dụ dỗ người khác ăn nó, hài lòng nói: “Xem ra người bình thường đều sẽ từ chối thôi nhỉ?”

Người bình thường ai lại nhìn xem trong bình phân có thiên tài địa bảo gì?

Thế là Hứa Thuận mang theo bình phân, cầm một bầu nước thuốc do đan dược biến thành, bước đi trong phế tích thành Vô Ưu.

Một con mèo lớn bộ dáng uy vũ trong thành Vô Ưu tò mò nhìn Hứa Thuận cứu người.

Toàn thân mèo lớn có màu cam, phần bụng màu trắng, duy chỉ có hai túm lông nhọn và cái đuôi là màu đen.

Cái đuôi vừa đen vừa ngắn, nhìn khá buồn cười.

Hai con mắt to của con mèo lớn nhìn chằm chằm Hứa Thuận.

Nàng vừa nhìn Hứa Thuận, cũng là nhìn... bình phân bên cạnh Hứa Thuận.

Bình phân tản ra dao động kỳ quái, thu hút nàng.

Phân... đang quyến rũ ta sao?

Nàng nghi hoặc.

“Đan Chủ, sao thế?” Một nữ nhân ôm lấy nàng. Nữ nhân có một đôi lông mày trông như tiểu đao.

“Ta chỉ thấy rất lạ thôi.” Mèo lớn mở miệng nói: “Cái bình gốm bên cạnh người kia khiến lòng người ngứa ngáy.”

“...Đan Chủ, trong đó là phân đấy.” Nữ nhân vuốt lưng mèo lớn, nói: “Thứ đó không thể ăn đâu.”

“Ta đương nhiên biết, thế nên mới thấy lạ.” Mèo lớn đáp: “Hiện giờ đan hội còn bao nhiêu người?”

Nữ nhân thở dài một hơi, nói: “Mã Hội chủ và Văn Hội chủ chết rồi. Diêm Đan chủ cũng chết, Trần Đan chủ thì thành thây khô, Tưởng Đan chủ tung tích không rõ.”

“Chỉ còn lại chúng ta và hai ba con mèo lớn mèo nhỏ khác.”

Đại miêu lắc đầu nói: “Hai vị Hội Chủ chết thật đáng tiếc, Diêm Tử Kiếm quá ngu ngốc. Ngươi hỏi thăm được người kia là ai chưa?”

Hứa Thuận mặc đạo y màu tím tro, bên hông đeo hồ lô, lưng đeo một thanh kiếm, lại đeo mặt nạ heo, chính là cách ăn mặc của mười hai Địa Chi thủ hạ dưới trướng Diêm Tử Kiếm.

Nhưng những Địa Chi khác đều bị Diêm Tử Kiếm hóa thành huyết kiếm quỷ dị, chỉ mình hắn tránh thoát được.

Bởi vậy chắc chắn hắn không phải là một trong mười hai Địa Chi.

Vậy hắn là ai?

Nữ nhân mở miệng đáp: “Ta đã hỏi thăm rồi, mấy người trong hội đều thấy hắn rất lạ. Có thể hắn không phải người trong hội.”

“Ta nghĩ nơi này của chúng ta thuộc Thái Huyền Tông. Mười mấy năm qua đan hội phát triển nhanh như vậy, không thể không nhắc tới sự ủng hộ âm thầm của Thái Huyền Tông.”

“Liệu hắn có phải là người do Thái Huyền Tông cài vào không?”