Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mèo lớn mở miệng nói: “Sở trường của Thái Huyền Tông là đạo pháp, hắn dùng kiếm, còn có kiếm khí hổ đen.”
“Người đeo kiếm chưa chắc đã am hiểu dùng kiếm!” Nữ nhân lại nói.
Mèo lớn im lặng, dùng kiếm cũng có thể là cách ngụy trang. Thái Huyền Tông là tông môn lớn như vậy, chẳng lẽ không có một kiếm tu nào sao?
Thứ đôi mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật.
“Haizz, lại sắp bắt đầu lưu lạc rồi!” Mèo lớn dùng móng vuốt gãi lỗ tai mình.
Bình thường nàng chỉ cần giúp Mã Hội chủ nhìn kiểm soát các khoản thu chi là được rồi, cuộc sống an nhàn biết bao.
Giờ cây lớn che gió chắn mưa đã không còn.
“Đi thôi!” Đại miêu quay đầu nói với nữ nhân: “Nơi này không có gì để lưu luyến nữa.”
“Tiên Đan thì sao?” Nữ nhân hỏi.
“Đó là tai họa! Không cần nghĩ tới nó!” Mèo lớn nói.
“Đúng thật! Ta nghe nói hoa ở Hồ Điệp Tuyền nở rồi, chi bằng chúng ta tới đó đi!” Nữ nhân nói.
“Tùy ngươi.” Mèo lớn không phản đối.
Màn đêm buông xuống, một người một mèo biến mất.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Hứa Thuận và Giả Đại Tử cùng mấy người khác cuối cùng cũng cứu được những người may mắn còn sống sót của thành Vô Ưu ra ngoài.
Giả Đại Tử và hai tên tay sai của gã may mắn không chết.
Lúc nổ mạnh diễn ra, bọn họ cách trung tâm vụ nổ khá xa. Khi huyết quang bao phủ, bọn họ muốn lao ra khỏi thành Vô Ưu nhưng lại bị huyết quang ngăn cản.
Đang lúc bọn họ chờ chết thì huyết quang lại biến mất!
Thế là bọn họ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quay về thành Vô Ưu.
Bọn họ muốn xem thử trong thành Vô Ưu có còn của hời nào có thể nhặt không, sau đó lại nhìn thấy Hứa Thuận đang cứu người rồi bị Hứa Thuận gọi tới làm cu li, cũng bắt đầu cứu người.
Cứu một người nhận được một lời cảm ơn, cứu mười người nhận được mười lời cảm ơn.
Mỗi một lời cảm ơn đều khiến gã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
“Haizz, Hoàng Đan Hội thực sự không phải người!” Tòa thành phồn hoa hôm qua Giả Đại Tử tận mắt nhìn thấy, hôm nay đã trở thành một đống đổ nát, gã không nhịn được mà nói.
A Nghiệp và tên tay sai còn lại cũng không nói chuyện.
Trong một đêm, thành Vô Ưu xảy ra kịch biến như thiên tai hủy diệt, khiến hai người bọn họ không muốn nói chuyện.
Lòng người đều là thịt.
Nghe nói một người chết và tận mắt nhìn thấy một người chết không giống nhau. Tận mắt thấy tai hoạ và nghe nói về tai họa cũng không giống nhau.
“Đại Tử, sao đại lão lại mang theo bình phân nhỉ!” A Nghiệp trộm hỏi Giả Đại Tử.
Giả Đại Tử lau mồ hôi trên trán, nói: “Đừng hỏi, đó là sở thích của đại lão.”
“Nhưng mà...” A Nghiệp nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Bình phân đang dụ dỗ ta ăn nó!”
“Ta biết... Nó cũng đang dụ dỗ ta ăn nó đây!” Giả Đại Tử nói.
“...Ta cũng vậy!” Tên tay sai còn lại cũng nói.
Ba người thoáng cái trầm mặc.
Bọn hắn là thử yêu, không phải cẩu yêu!
Một người có thể do khẩu vị thay đổi, ba người đều có cảm giác như vậy thì chắc chắn có điều cổ quái!
Giả Đại Tử phỏng đoán: “Chẳng lẽ... Đây là pháp khí mới của đại lão?”
“Hả?” A Nghiệp sửng sốt, bình phân là loại pháp khí gì.
“Với tu vi của đại lão, e rằng sẽ không vui lòng đối phó với đám người như chúng ta. Bởi thế hắn mới luyện ra một món pháp khí như vậy!” Giả Đại Tử nói như chém đinh chặt sắt:
“Hắn dùng bình phân dụ dỗ người khác đi ăn phân, chờ người khác ăn vào hắn sẽ đứng bên cạnh cười hì hì, coi đây là niềm vui!”
“Đáng sợ như thế, âm ngoan như thế, không hổ là tu sĩ của Hoàng Đan Hội!”
A Nghiệp nghe Giả Đại Tử nói vậy, cảm thấy cũng có lý, gật đầu nói: “Dường như... cũng có lý.”
Bằng không thì Hứa Thuận để bình phân thối hoắc bên người làm gì, tất nhiên là dùng để câu cá rồi.
“Điều đáng tiếc nhất chính là chiêu này sợ rằng không có mấy tác dụng với cẩu yêu.” Đại Tử nói: “Đây có lẽ là khắc tinh duy nhất của pháp khí đáng sợ này!”
“Khắc cái lông ấy!” Hứa Thuận ở bên cạnh nghe ba người thì thầm cả nửa ngày.
Pháp khí đáng sợ gì chứ, làm hắn nghe mà dở khóc dở cười.
Sao người này lại có trí tưởng tượng ghê gớm như vậy!
Hắn quan sát ba người Giả Đại Tử nửa ngày, phát hiện ba người dù không được tốt đẹp lắm nhưng con người cũng không tính là quá xấu. Trong quá trình cứu người cả ba đều rất kiên nhẫn và cẩn thận.
“Ta phải đi rồi, sau này ngươi hãy làm chút việc buôn bán đàng hoàng trong thành Vô Ưu đi!” Hứa Thuận nói với Giả Đại Tử.
Vị trí của thành Vô Ưu vốn không tệ, giờ đã thành phế tích, đương nhiên có rất nhiều cơ hội buôn bán.
“Đại lão, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không làm Hội Chủ của Hội Hoàng Đan à?” Giả Đại Tử sửng sốt.
Gã cho rằng Hứa Thuận thu nạp người may mắn còn sống sót là vì thu mua lòng người để xây dựng lại Hoàng Đan Hội cơ đấy!
“Ta vốn không phải người của Hoàng Đan Hội, tất cả chuyện có liên quan đến Hoàng Đan Hội đều có liên quan đến ngươi.” Hứa Thuận tháo mặt nạ heo xuống.
Hắn cất mặt nạ vào trong nhẫn giới tử, đặt cùng một chỗ với hai tấm mặt nạ khác.
“Trời xui đất khiến, ai có thể lường trước sẽ tới nông nỗi này!” Hứa Thuận thở dài một hơi rồi nói.
“Thật sao?” Giả Đại Tử không tin lắm.
Gã cảm giác lúc này Hứa Thuận chỉ cần vung tay một cái là vị trí Hội Chủ Hoàng Đan Hội sẽ thuộc về hắn.
“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, sự thật chính là như thế.” Hứa Thuận nói: “Ngươi có phương thức liên lạc không?”
“Sao cơ?” Giả Đại Tử không hiểu.
Hứa Thuận nói: “Ngày sau chưa biết chừng còn có thể liên hệ.”
“Vậy đại lão nhất định phải giới thiệu nhiều phương pháp phát tài một chút đấy!” Giả Đại Tử nói: “Núi Thất Ao, động Vô Đế, Giả Đức Sinh!”
“Được! Về sau có chuyện tốt nhất định sẽ nhớ đến ngươi!” Hứa Thuận xách bình phân lên, chào tạm biệt Giả Đại Tử rồi đi mất: “Ta đi đây!”
Chuyện của Hoàng Đan Hội, bởi vì Giả Đại Tử mà xảy ra, cũng bởi vì Giả Đại Tử mà kết thúc!
Giả Đại Tử nhìn bóng dáng Hứa Thuận dần biến mất, lúc này mới tin Hứa Thuận thật sự đi rồi.
Con đường trở lại Thanh Hoa Phái thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
Hắn xách theo bình phân ngày ngủ đêm đi, sợ có người lại nhảy ra cướp Tiên Đan.
Nhưng thật ra hắn lo nhiều quá rồi.
Sau khi giao chiến ngày đó, người biết về sự tồn tại của Tiên Đan về cơ bản đã chết gần hết.
Cho dù biết có Tiên Đan thì cũng giống như là mèo lớn, không có hứng thú gì với Tiên Đan hết.
Không có Tiên Đan chưa biết chừng cuộc sống của bọn họ còn tốt hơn!