Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 162. Rốt Cuộc Cái Nào Mới Là Thế Giới Chân Thật Đây?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Qua bảy tám ngày, cuối cùng Hứa Thuận cũng về tới thôn Thanh Hoa.

Thuận lợi về tới Thanh Hoa Phái, lúc này Hứa Thuận mới thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.

“Tiểu tử, sao ngươi đã trở về rồi!” Thanh Hoa Kiếm phát hiện Hứa Thuận trở về đầu tiên, nó nói: “Không phải ngươi chỉ mới ra cửa thôi à?”

“Ồ, tiểu tử ngươi sao lại là Long Hổ kỳ!”

“Mà trong tay ngươi cầm theo cái gì kia? Bình phân?”

Lần này Hứa Thuận ra ngoài hơn một tháng, với loại lão kiếm như Thanh Hoa Kiếm mà nói thì không khác gì vừa ra cửa.

Trong thời gian ngắn như vậy, Hứa Thuận từ Thông Thần tầng tám thoáng cái biến thành Long Hổ kỳ quả thực khiến nó chấn kinh.

Càng kinh hãi hơn là trong tay Hứa Thuận cầm một bình phân.

Xảy ra chuyện gì?

Vì sao Hứa Thuận lại mang phân trở về?

“Sư tôn ta đâu?” Hứa Thuận ở chân núi Thanh Hoa Phái, tiện tay tìm một chỗ, đào đất rồi ném bình phân vào, đánh nát.

Sau đó bẻ một nhánh cây, moi ra một viên Tiên Đan ánh vàng rực rỡ từ trong hố phân.

Tiên Đan vẫn là viên Tiên Đan kia, không hề vì ngâm phân mà biến sắc, chỉ là có mùi thối hoắc.

“Sư tôn ngươi chính ngươi cũng không biết thì ta có thể biết sao? Ngươi thế mà học được cách chơi phân? Con người quả nhiên là sinh vật thất thường! Chờ đã... Đó là thứ đồ chơi gì!” Thanh Hoa Kiếm nhìn Hứa Thuận bới phân, lải nhải không ngừng.

Đã một tháng nó không nói chuyện với người khác. Nó cứ nói mãi, tới khi nhìn thấy Hứa Thuận lôi ra một thứ ánh vàng rực rỡ.

“Một viên Tiên Đan!” Hứa Thuận đáp.

“Vậy mà trong phân lại có thứ đồ chơi thế này? Ai ị ra đấy?” Thanh Hoa Kiếm chấn kinh.

“Ta bỏ vào đấy. Chuyện này nói rất dài...” Hứa Thuận kể cho nó nghe những chuyện mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.

“Thì ra là thế, thú vị thật đấy! Tiểu tử ngươi lần nào cũng có thể gặp chuyện thú vị như vậy, lần sau ra ngoài nhớ gọi ta!” Thanh Hoa Kiếm lại nói: “Sư tôn ngươi không ở trên núi đâu, ra ngoài rồi.”

“Lam Đại chưởng môn thì sao?”

“Cũng ra ngoài rồi.”

Đi ra ngoài cũng có nghĩa là không biết bao giờ mới trở về.

Hứa Thuận múc nước suối, cọ rửa Tiên Đan, nhưng rửa một hồi lâu Tiên Đan vẫn hơi thối.

Vì thế hắn nói: “Thứ này nên giao cho ai đây?”

Thanh Hoa Kiếm nói một cách đương nhiên: “Đương nhiên là giao cho Kính Tử rồi! Giao cho Kính Tử kia, thứ đồ chơi này không mất được đâu!”

Sau khi Hứa Thuận nghe xong, chắp tay với không trung, nói: “Xin mời Kính Tôn ra tay!”

Một đạo kính quang từ trên trời phủ xuống, bao trùm lên Tiên Đan, Tiên Đan lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

“Chờ chưởng môn trở về, tự ta sẽ giao cho chưởng môn!” Thanh âm của Thanh Hoa Kính vang lên trong lòng Hứa Thuận.

Vẫn là Kính Tôn làm việc đáng tin nhất!

Hứa Thuận cho Thanh Hoa Kính một like.

Còn lại chỉ có thể đợi, đợi Lam đạo nhân trở về.

Vì thế hắn lại quay về tiểu viện.

Tiểu viện ở suốt hai mươi năm cũng giống như nhà mình.

“Ơ? Sao sư huynh trở về nhanh thế?” Tử Tô đang luyện kiếm trong viện, thấy Tử Tài sư huynh đẩy cửa đi vào cũng sửng sốt.

Người khác xuống núi một lần đều là nhiều năm không trở về.

Tử Tài vừa xuống núi một tháng đã về.

Sư huynh xuống núi cũng quá nhanh rồi.

“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên ta mới về.” Hứa Thuận nhìn Tử Tô luyện kiếm rồi nói.

Tử Tô luyện vẫn là《Thanh Hoa Kiếm Pháp》có điều vì chân thọt nên kiếm pháp trong tay gã biến thành một dạng khác.

“Tu vi sư huynh lại tinh tiến rồi!” Tử Tô cảm thụ áp bách trên người Hứa Thuận, không khỏi cảm thán.

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Hứa Thuận nói: “Tu vi tăng lên quá nhanh cũng không phải chuyện tốt. Cũng vì chuyện này nên ta mới quay về thỉnh giáo sư tôn đây.”

Tu vi tăng lên quá nhanh cũng không phải chuyện tốt. Sư huynh lại Versailles rồi!

Tử Tô lắc đầu nói: “Ta cũng đã lâu không gặp sư tôn.”

“Ta biết! Vậy nên ta chờ là được!”

“E rằng phải đợi rồi!” Tử Tô cười nói.

“Ha ha.” Hứa Thuận cũng cười.

Vị sư tôn xuất quỷ nhập thần này của bọn họ, muốn gặp một lần đúng là rất khó.

Cứ thế Hứa Thuận ở lại trên núi, bắt đầu tu hành như thường ngày, luyện kiếm, đọc sách.

Thỉnh thoảng vung tiền một lần, luyện đan, luyện khí.

Một ngày rồi lại một ngày, rất nhanh đã qua một tháng.

Hắn ở trong rừng cây phía sau tiểu viện, vung vẩy Li Thủ Kiếm trong tay.

Tiểu viện đã không đủ để hai người bọn họ luyện kiếm, hắn thân là sư huynh nên nhường chỗ cho sư đệ, vì thế mới đi vào trong rừng cây này.

Khi hắn múa kiếm, từng tiếng hổ gầm xuất hiện theo kiếm pháp của hắn, như thể thứ trong tay hắn không phải kiếm mà là một con hổ.

Sau nhiều năm khổ luyện,《Thanh Hoa Kiếm Pháp》đã có phong cách của chính hắn.

Khi thì như thành lũy, chỉ thủ không công, khi thì như mãnh hổ, chỉ công không thủ.

Tu hành trong núi vô cùng đơn giản, thường khiến hắn cảm thấy những chuyện xảy ra dưới chân núi giống như một giấc mộng.

Giả Đại Tử, Hoàng Đan Hội, mặt nạ chuột và mặt nạ trâu, còn có Đan Tiên, tất cả mọi thứ như đã rất xa, rất xa.

Chỉ có kiếm mang theo hổ gầm trong tay nhắc nhở hắn rằng, đó là tồn tại chân thật.

Chỉ có cảm giác trở ngại như ở trong nước cho hắn biết mình đã là Long Hổ kỳ, tu vi của mình vì giết người mà có.

Giết Mã Tri Thu và Văn Thân khiến tu vi của hắn tăng lên.

Ở trên núi vừa đơn giản lại vui sướng, mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh, như thể không cảm giác được thời gian đang trôi qua.

Hôm nay ngày mai ngày kia hình như đều không khác biệt nhiều lắm.

Ở dưới núi vừa hỗn loạn lại phiền lòng, sau một ngày thế giới đã khác trước.

Hồng trần cuồn cuộn, lăn đến mức khiến người ta thấy phiền.

Trên núi và dưới núi quả thực là hai thế giới.

Rốt cuộc cái nào mới là thế giới chân thật đây?

Hứa Thuận thở dài một hơi.

Hắn đại khái cũng hiểu vì sao tu sĩ lại muốn rời xa hồng trần. Giao tiếp trong hồng trần giống như ô nhiễm không thể diễn tả, không ngừng ảnh hưởng tới tu sĩ.

Trừ khi người kia có ý chí sắt đá, thấy gì cũng không để trong lòng.

Trừ khi người kia là Lam đạo nhân, hết thảy cảm xúc chỉ có thể tạm thời ảnh hưởng đến ông ta nhưng không thể vĩnh viễn gây ảnh hưởng đến nội tâm của ông ta được.

Mà Hứa Thuận lại không có tu vi cao thâm như vậy.