Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lam đạo nhân nói tới quá khứ của mình: “Vi sư bái nhập Thanh Hoa Phái, khi đó các sư huynh đệ của vi sư đều là hậu duệ thế gia, con cháu quý tộc.”
“Bọn họ đi lại đều dùng phi chu, kéo bè kết phái, chia thành mấy nhóm người, hoành hành ngang ngược. Luôn miệng nói mình đã suy nghĩ thông suốt, ngồi đó làm những gì mình muốn làm.”
“Mà vi sư chỉ là một kẻ nhỏ bé không thu hút. Tính tình vi sư khá khó ưa, không đi nịnh bợ bọn họ.”
“Bọn họ ít nhiều đều vì những chuyện lông gà vỏ tỏi mà bắt nạt vi sư, vi sư không trêu chọc nổi bọn họ nên mới trốn đi.”
“Lúc ấy chính vi sư cũng rất hoang mang, tu tiên chính là như vậy sao? Sao lại giống đám côn đồ thế? Không vì thành Tiên mà ngược lại toàn làm chuyện không hiểu nổi.”
“Chờ đến khi vi sư chọc nổi bọn họ, bọn họ đã chết gần hết.”
“Hoặc là chết già, hoặc là bị giết, hoặc tự giết lẫn nhau. Bọn họ từng phong quang nhất thời, cứ vậy mơ hồ biến mất.”
“Đúng là nực cười.” Lúc này vi sư mới hiểu, thế sự vô thường, thế giới không phải chỉ là thứ tu sĩ nhìn thấy, thế đạo cũng sẽ không mãi mãi như vậy.”
“Thế giới trong mắt ta cũng chưa chắc đã là bản thân thế giới.”
“Thế giới trong lòng ta cũng không phải thế giới chân thật.”
“Đây chính là lĩnh ngộ của vi sư.” Lam đạo nhân kết luận.
Hứa Thuận nói tiếp: “Bản chất của thế giới là thế. Có người cảm thấy thế giới là tầm thường, có người cảm thấy thế giới là phức tạp, có người cảm thấy thế giới rất tốt, có người cảm thấy thế giới là sai.”
“Nơi bọn họ ở đều là cùng một thế giới, nhưng thế giới bọn họ cảm thấy lại không giống nhau.”
“Bởi vậy thế giới không hề sai, mà sai chính là ta?”
“Đây là điều sư tôn muốn nói sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Tại sao tu sĩ lại muốn ở trong núi?” Lam đạo nhân hỏi lại.
Hứa Thuận đáp: “Trốn.”
Lam đạo nhân gật đầu, nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi. Từ xưa đến nay có bao nhiêu hào kiệt, lại thay đổi được điều gì?”
“Chuyện hành hiệp trượng nghĩa, vi sư cũng từng làm.”
“Thiên tai nhân họa, khắp nơi đều có tiếng kêu than, vi sư cũng từng cứu.”
“Triều đại thay đổi, vi sư cũng từng trải qua.”
“Dường như bảy tám trăm năm qua thế đạo vẫn là thế đạo này.”
“Hiện tại nhớ lại hình như không có gì thay đổi.”
Bảy tám trăm năm nhân sinh khiến lời nói của Lam đạo nhân có chút nặng nề.
“Cánh cửa lục triều rốt cuộc chỉ toàn suy tính riêng.” Hứa Thuận thở dài một hơi nói.
(六朝何事, 只成门户私计 – lục triêu hà sự, chích thành môn hộ tư kế – trích Lục Triều Cựu Sự. Lục triều chỉ sáu triều đại trong các thời kỳ Tam Quốc, Lưỡng Tấn, và Nam-Bắc triều, thực chất hình thành từ tư lợi, suy tính ích kỷ của các thế gia đại tộc)
Hắn nghe hiểu lời Lam đạo nhân muốn nói.
Thế gian khổ ải này không phải thứ một người có thể thay đổi.
Hôm nay cứu người nơi này, ngày mai còn có nơi khác chờ cứu.
Năm nay nơi này xảy ra tai hoạ, sang năm lại là nơi khác xảy ra tai hoạ.
Mấy trăm năm này là triều đại này, qua mấy trăm năm lại là một triều đại khác.
Nhân gian vui buồn ly hợp, tu sĩ cũng không thể thay đổi gì nhiều.
Bởi vậy tu sĩ mới lựa chọn ở trong núi.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Thay vì làm việc vô ích như cải tạo thế giới, không bằng thay đổi bản thân.
Làm cho mình tâm tính mình viên mãn, để long hổ tranh chấp của mình tìm được cân bằng, để mình không còn để tâm những chuyện nhỏ nhặt, để cho mình buông xuống lòng thương hại không đáng gì đó!
Không thử làm chuyện mình không làm được!
Dân chúng khắp nơi lầm than có liên quan gì tới ngươi?
Ngươi có ăn có mặc được hạnh phúc mỹ mãn không phải tốt rồi ư?
Thế đạo bất công có liên quan gì tới ngươi?
Ngươi đại phú đại quý không phải tốt rồi ư!
Chí công vô tư, liêm khiết thanh bạch, cuộc sống giản dị gian nan biết bao?
Làm một tu sĩ đối tốt với chính mình một chút, ích kỷ một chút, sau đó phi thăng thành Tiên chẳng phải rất tốt đẹp ư?
Tu sĩ phải chọn ra đạo của mình trong quá trình tu luyện.
Thiên nhân xung đột, “xung” chính là điểm này.
Nhân và thiên phải cân bằng!
Long hổ tranh chấp, “tranh” cũng là điểm này.
Long và hổ phải ổn định!
Thỏa hiệp với thiên địa, thỏa hiệp với thế đạo thì có thể sống rất tốt.
“Ta có thể hiểu, nhưng ta không làm được, ta không thể đảo lộn lịch sử, làm hắn mất mặt!” Hứa Thuận suy nghĩ cẩn thận, tự mình lẩm bẩm.
Từ hai bàn tay trắng trước khi xuyên không, đến Tu Tiên giới lại yên tâm thoải mái làm người bề trên.
Có người chán ghét đặc quyền vì mình không có đặc quyền, nhưng Hứa Thuận không phải như thế.
“Hắn?” Lam đạo nhân không hiểu.
“Sư tôn, nếu tu tiên không thể dựa theo tâm ý của mình vậy thì tu tiên chẳng có ý nghĩa gì cả!” Hứa Thuận lắc đầu nói.
Lúc này Lam đạo nhân ngồi thẳng dậy.
Vừa rồi Lam đạo nhân vẫn luôn nằm nghiêng.
Hiện giờ ông ta đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hứa Thuận và nói: “Vi sư cũng nghĩ như vậy.”
“Không chỉ vi sư nghĩ như vậy, Thanh Qua sư tôn cũng nghĩ như vậy.”
“Sư tôn của Thanh Qua sư tôn cũng nghĩ như vậy.”
“Nhất mạch chúng ta đều nghĩ như vậy!”
Hứa Thuận sững sờ, hắn nhớ tới cuộc đối thoại với Lam đạo nhân năm đó.
【Lánh đời tị cư, thoát ly trần tục, pháp lực vô biên, bạch nhật phi thăng!】
【Vô năng, rùa đen rụt cổ.】
【Không kiêng kỵ gì, làm chuyện mình muốn làm! Dùng sức một người quét ngang cả thế giới!】
【Ngươi có chút quá cực đoan, nhưng nói đến điểm mấu chốt rồi đấy.】
“Con người nên nắm giữ vận mệnh của mình, thực hiện theo con đường của mình!” Lam đạo nhân nghiêm túc nói: “Nếu cứ nước chảy bèo trôi, làm một con rùa đen rụt cổ thì còn tu tiên làm gì, không bằng gọi là tu rùa đi?”
Lúc Hứa Thuận nghe đến “tu rùa” cũng không nhịn được cười: “Hì ~ vậy vừa rồi...”
“Vừa rồi là phương pháp tu luyện Long Hổ kỳ phổ biến, hàng tâm viên phục ý mã, tìm ra điểm cân bằng giữa thiên nhân, cũng là tìm được điểm thỏa hiệp giữa ‘Ta’ và thế giới.” Lam đạo nhân nói: “Hoặc là nhận thua trước thế đạo.”
“Cách này tương đối vững chắc, có thể yên ổn vượt qua Long Hổ kỳ, đạt tới Kim Đan kỳ.”