Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Nhất mạch này của chúng ta đều tự tìm kiếm con đường của mình, làm chuyện mình muốn làm. Bị ép buộc làm việc gì đó thì bất kể thế nào cũng sẽ không vui vẻ, cũng sẽ không tiêu sái.”
“Con đường của vi sư là do vi sư lĩnh ngộ sau nhiều năm, để lòng mình như trăng dưới nước.”
Ánh trăng dưới nước lúc tròn lúc khuyết, nhưng lại không thể thay đổi hình dạng của nước.
Yêu hận tình thù, hồng trần cuồn cuộn, có thể ảnh hưởng Lam đạo nhân nhất thời, nhưng không thể thay đổi Lam đạo nhân.
“Sư tôn, ngươi thế cũng là một loại trốn tránh đấy!” Hứa Thuận thở dài một hơi, nói.
Lam đạo nhân lắc đầu: “Lúc vi sư còn nhỏ từng có một quãng thời gian phiêu đãng bên ngoài, chứng kiến rất nhiều chuyện. Tốt và xấu, đúng và sai đôi khi rất khó phân rõ.”
“Ngươi giết một tên ác bá, gã hoành hành bắt nạt người bên ngoài. Nhưng ở nhà, gã có thể là một người cha tốt, người chồng tốt. Là người hàng xóm tốt bụng nhiệt tình trong miệng hàng xóm láng giềng. Giết gã có thể hại một gia đình cửa nát nhà tan.”
“Ngươi cứu người này, về sau có thể gã sẽ tiếp tục lạc lối, hại chết càng nhiều người hơn.”
“Tu Tiên giới cũng vậy.”
“Không có ai quy định tu sĩ phải tuân thủ quy tắc nào, tất cả đều dựa vào tiêu chuẩn đạo đức của bản thân tu sĩ.”
“Mà tiêu chuẩn đạo đức... Mỗi người lại không giống nhau.”
“Ngươi cảm thấy không có gì xấu nhưng người khác lại cảm thấy có vấn đề.”
“Mỗi người đều có lập trường của mình.”
“Tại lập trường khác nhau, đúng và sai cũng không giống nhau.”
“Ngươi cảm thấy thế giới không hợp ý 'Ta', người khác vì sao không thể thuận theo tâm ý của ngươi. Ngược lại người khác cũng tự hỏi như vậy, vì sao ngươi không thể thuận theo tâm ý của đối phương?!”
“Vi sư thấy nhiều rồi, cũng cảm giác không có gì là đúng tuyệt đối, cũng không có sai tuyệt đối. Vi sư cảm thấy mình làm đúng nhưng trong mắt người khác vi sư có thể là đại ác nhân.”
“Vi sư cảm thấy người khác là ác nhân, nhưng người khác trong mắt chính mình rất có thể lại cảm thấy mình là người tốt.”
“Lập trường là điều kiện tiên quyết của thiện ác, đúng sai.”
“Đối với Trích Tiên mà nói, vi sư chính là ác nhân hàng đầu!”
Lam đạo nhân còn nói thêm: “Vi sư không trốn tránh. Chỉ lựa chọn làm chuyện mình cho là chính xác, kiên trì giữ vững lập trường của mình!”
“Vi sư chỉ là một tên tu sĩ, ngay cả Tiên Nhân cũng không phải, cũng không thể thay đổi thế giới này!”
Quá trình tu hành tất nhiên không hề thuận buồm xuôi gió!
Ông ta chẳng lẽ không có ấm ức? Ông ta chẳng lẽ không có thống khổ? Ông ta chẳng lẽ không có tiếc nuối?
Ông ta cũng là người, đương nhiên sẽ có những thứ đó.
Dùng sức một người thay đổi thế giới là hành động vĩ đại nhường nào?
Ông ta không làm được, cho nên chỉ có thể làm Tiên Nhân! Việc ông ta có thể làm chỉ là nghiêm ngặt tuân theo bản tâm, không ỷ đông hiếp yếu, không dựa vào thành công của mình để thống trị người khác, cũng không mưu đồ vụn vặt. Không vì bỏ lỡ thời cơ mà hối hận, cũng không vì gặp được kỳ ngộ mà đắc ý.
Tiêu dao tự tại, trái tim không nhuốm bụi trần, đó là con đường sau khi trải qua mấy trăm năm cảm ngộ, ông ta đã lựa chọn cho mình chứ không phải do nghe lời người khác, lựa chọn theo lời người khác.
Vậy nên ông ta mới lắc đầu, nói mình không trốn tránh.
Ông ta chưa bao giờ là người theo trào lưu.
“Về chuyện ngươi nói trốn tránh...”
“Tu sĩ xuất hiện sớm nhất chính là người trốn trong núi.” Lam đạo nhân nói: “Đó là rất lâu rất lâu trước kia, khắp thiên hạ đều là phân tranh.”
“Bọn họ đành phải thử trốn trong núi, trốn tránh phân tranh, chậm rãi tu hành.”
Tiên, cũng là một loại ẩn giả, vì chính mình.
“Có người trốn trong núi, tất nhiên cũng có người không tránh né. Rất lâu trước kia tu sĩ hai phái từng đánh nhau, trận chiến ấy đánh rất thảm khốc.”
“Thảm khốc tới nỗi các đại môn phái đều không tự chủ được mà kiềm chế môn hạ đệ tử, không cho tham dự phân tranh trong thiên hạ nữa.”
Hứa Thuận gật đầu nói: “Ta biết, ta từng thấy ghi chép trong thư viện Thanh Hoa.”
Lúc trước hắn đọc được rằng hơn một vạn năm trước Tu Chân giới từng có một trận đại chiến lan khắp toàn bộ Tu Tiên giới, nguyên nhân gây ra chiến đấu là gì không rõ, kết quả chiến đấu lại rất thảm khốc.
“Quan điểm đạo đức của tu sĩ đến từ quan điểm đạo đức của con người, vậy nên ở một số thế giới Tiên giới còn được gọi là Ma giới?” Hứa Thuận nghĩ tới một vấn đề khác.
Ai có thể ngờ, hành vi đạo đức của tu sĩ và Tiên Nhân đều bắt nguồn từ lúc họ vẫn còn là người.
Ngươi trông chờ tu sĩ đi tuân thủ đạo đức của nho sinh hay giới luật của Phật môn?
Đây không phải là trò đùa sao?
Bọn họ chỉ có quan niệm đạo đức giản dị nhất, mà những quan niệm đạo đức này sau khi trải qua hỉ nộ ái ố, hồng trần cuồn cuộn, rất dễ dàng trở nên tiêu cực cùng mờ mịt.
Vậy nên tu sĩ cũng là người, Tiên Nhân cũng là người.
Chỉ là tu hành càng lâu bọn họ càng ngày càng không giống người.
“Cái gì là ma?” Lam đạo nhân hỏi.
“Tùy tâm sở dục, cùng hung cực ác, không chuyện ác nào không làm.” Hứa Thuận đáp.
“Thứ ngươi nói là kẻ điên, không phải ma.” Lam đạo nhân nói: “Trong Đạo môn không có khái niệm ‘Ma’. Chỉ cần tu hành thành Tiên thì đều là người trên những con đường khác nhau.”
“Cho dù là kẻ hận đời, cho dù là dùng sát thành đạo, chỉ cần thực hiện con đường mình lựa chọn thì đều không phải Ma đạo.”
“Nhiều nhất chỉ là người đi qua con đường gian nan thôi.”
“Khái niệm 'Ma' bắt nguồn từ Phật môn, Phật môn gọi trắc trở tu hành là 'Ma', về sau theo thời gian, ý nghĩa cũng dần sinh ra biến hóa.”
“Ma tu là chỉ kẻ đối địch với Phật môn.”
Hứa Thuận sững ra, không nhịn được nói: “Đó không phải là Đạo môn chúng ta sao?”
Lam đạo nhân liếc hắn một cái, nói: “Cũng không hẳn là vậy, không phải tất cả Đạo môn đều đối nghịch với Phật môn.”
“Về sau, ý nghĩa ma tu lại rộng ra, chính là người không hợp với mình.”
“Ngươi có lập trường của mình không?”
“Kẻ đối đầu với 'Ta' đều có thể xưng là 'Ma'.”
“Kẻ đối đầu với lập trường của ‘Ta’ cũng có thể gọi là ‘Ma’.” Lam đạo nhân giải thích xong về “Ma”.