Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Thuận nghĩ đến những thứ này, đáp lễ lại, nói: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Không biết sư huynh tìm ta có chuyện gì?”
“Trước đó kẻ hèn này còn định tìm sư đệ nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy hành vi của sư đệ trong Tương Trúc Lâu, kẻ hèn này lại cảm thấy mình đã hiểu lầm sư đệ rất sâu!”
“Hiện giờ chỉ muốn gặp mặt sư đệ một lần, kẻ hèn này xin cáo từ!” Nói xong gã hành lễ một cái, sau đó cứ thế tiêu sái rời đi.
“Hả?” Hứa Thuận hơi sửng sốt.
Trong Tương Trúc Lâu ta đã làm gì?
Ta có làm gì đâu!
Đây là chuyện gì vậy!
Người thích nói chuyện mập mờ đều đáng chết!
Hứa Thuận còn muốn hỏi gì đó nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng Tử Long đâu nữa.
Hắn nghe được tiếng cười khanh khách vang lên bên tai, vừa quay đầu đã thấy Đàm Đàm bên kia đang bụm miệng cười, cười đến mức hai con mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
“Có phải ngươi biết chuyện gì không!” Hứa Thuận nhìn nàng cười rạng rỡ như vậy bèn hỏi.
“Hừ ~” Đàm Đàm dùng chất giọng dèo dẹo hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi bảo ngươi hỗ trợ mà ngươi cũng không chịu, giờ mới nhớ tới ta.”
“Ta không nói!” Nàng vênh mặt, ra vẻ ngạo mạn.
“...” Hứa Thuận cũng không theo ý nàng, nói: “Tùy ngươi!” Sau đó quay đầu lên thẳng phi chu.
Hắn cảm thấy trong này có chuyện để hóng hớt, nhưng cũng không có gì thú vị.
Có biết không cũng không quan trọng.
“Này này, người như ngươi đúng là không thú vị gì cả.” Đàm Đàm nhìn Hứa Thuận lên phi chu, ỏn ẻn nói: “Ngươi mua cho ta hộp son phấn, không phải ta sẽ nói cho ngươi biết ngay sao?”
“Cáo từ! Không có việc gì đừng có gọi Tập Vệ!” Hứa Thuận đứng trên phi chu, sau đó phi chu như mũi tên rời cung bay vèo đi.
“Kẻ nhàm chán!” Đàm Đàm nhìn theo bóng lưng Hứa Thuận, nghiến răng nói.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, tiến vào một con đường mòn thiết kế tỉ mỉ trong rừng trúc.
Trong Tương Trúc Lâu đều là rừng trúc, nhưng cánh rừng này lại rất khác biệt.
Đường mòn trong rừng trúc uốn lượn rộng rãi, hai bên là những cây trúc cao thấp đan xen, chúng hoặc thẳng tắp như kiếm, chỉ thẳng lên trời; hoặc cúi thấp rũ xuống, dịu dàng cong eo, tăng thêm vài phần dịu dàng và tao nhã cho rừng trúc.
Trên đường mòn, thi thoảng có thể thấy đèn đá cùng ghế đá được điêu khắc tinh xảo.
Đi đến chỗ sâu trong rừng trúc, trước mắt sáng ngời thông suốt, một lầu các mái ngói cong cong, rường cột chạm trổ xuất hiện trước mắt.
Mái lầu các được bao trùm bởi ngói xanh, bên trong lầu các rộng rãi sáng sủa. Vừa có thư phòng, phòng trà, cũng có đài ngắm cảnh, có thể trông về phía sâu trong rừng trúc, gần có thể nhìn thấy suối nước chảy róc rách.
Đàm Đàm rất quen thuộc với nơi này, nàng đi vào trong lầu các, chỉ thấy Tử Thoa đang nằm nghiêng trên một chiếc xích đu, cầm trong tay một quyển sách bằng ngọc, vừa đọc sách vừa uống trà.
Vì sao Tử Thoa lại ở chỗ này?
Lẽ nào nàng cũng làm thêm ở đây?
“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, ngươi nhàn nhã thật đấy!” Đàm Đàm vẫn dùng chất giọng dèo dẹo như cũ, nàng đi tới bên cạnh Tử Thoa rồi nói: “Hôm nay không phải là ngày trực ban của ngươi à?”
“Vừa rồi ta báo Tập Vệ mà ngươi cũng không chịu động đậy gì cả!”
Chất giọng của Đàm Đàm trời sinh đã thế, việc này Hứa Thuận đã đoán sai.
Tử Thoa chỉ thong dong đáp: “Không phải ta có cộng sự sao? Hẳn là hắn đã tới rồi.”
“Hắn tới rồi, nhưng hắn chẳng thú vị gì cả!” Đàm Đàm nói: “Không hiểu chút phong tình nào.”
“Ồ?” Tử Thoa chỉ ồ một tiếng rồi nói: “Ba năm sau hắn sẽ rời đi. Đối với các ngươi mà nói chẳng qua chỉ là khách qua đường thôi.”
“Nhưng tỷ tỷ tốt ơi, sao ngươi lại làm Tập Vệ mười năm rồi.” Đàm Đàm chọc thẳng vào nỗi đau của đối phương, hỏi.
“...” Tử Thoa thở dài một hơi, nói: “Năm đó, lão bất tử Lam Hưng nói với ta rằng ‘sư tôn của ngươi chết sớm, ngươi kế thừa di sản lớn như vậy của sư tôn ngươi, thể nào cũng có bọn đạo chích nhớ mong. Không bằng làm Tập Vệ đi! Xem như thủ hạ của lão phu, lão phu sẽ bảo kê cho ngươi’!”
“Ta nghĩ thế cũng được! Dù sao Tập Vệ cũng chỉ có ba năm!”
“Kết quả ba năm sau lại thêm ba năm, ba năm sau lại là ba năm nữa, ta má nó đã làm Tập Vệ được mười năm rồi!” Tử Thoa nói xong lời cuối cùng cũng nhịn không được chửi đổng một câu.
Đừng thấy tu vi của nàng không cao, nhưng nàng chính là “lão nhân” thật sự trong đám Tập Vệ đấy.
Ngoại trừ Lam Hưng, nàng là người có thâm niên lâu nhất. Vậy nên nàng có thể trốn việc, chỉ cần Lam Hưng không nói thì những người khác cũng không nói được gì.
“Hì hì ~” Đàm Đàm cười đến run cả người, đương nhiên nàng biết rõ vì sao Tử Thoa lại làm Tập Vệ lâu như vậy.
Nàng cố ý nhắc lại thôi!
“Vừa rồi Long công tử đến tìm cộng sự của ngươi đấy!” Đàm Đàm bỗng nhiên nói.
“Ồ!” Tử Thoa vẫn chỉ ồ một tiếng, có vẻ không có hứng thú với chuyện này cho lắm.
“Ngươi đoán xem Long công tử nói gì với hắn?” Đàm Đàm nhìn Tử Thoa, hỏi.
“Ồ!”
“Tỷ tỷ tốt ơi, Long công tử vô cùng ái mộ ngươi, thường xuyên tới tìm ngươi, có khi còn đau khổ chờ đợi ngươi, cũng khá si tình đấy!” Đàm Đàm đảo mắt một cái, nói.
“Ồ!”
“Nghe nói lúc vị trí Tập Vệ còn trống, gã còn muốn tự đề cử mình đi làm Tập Vệ, chỉ vì muốn thấy dung nhan của tỷ tỷ ngươi!” Đàm Đàm lại nói tiếp: “Kết quả Tập Vệ không phải gã mà là một đệ tử khác!”
“Trong chợ có lời đồn, đệ tử mới tới này còn là vị hôn phu của ngươi nữa!”
Đàm Đàm xem trò vui không ngại lớn chuyện, xòe ngón tay ra đếm: “Gì mà cực kỳ có thân phận, quyền thế ngập trời, coi trọng di sản của sư tôn ngươi, muốn có cả người lẫn tiền!”
Tử Thoa khép sách lại, nghiêm mặt nói: “Tử Long đâu phải là ái mộ ta, rõ ràng là gã ham di sản của sư tôn ta!”
“Còn lời đồn về Tử Tài, hoàn toàn chỉ là lời đồn!”
“Ta nghi ngờ người tung ra tin đồn chính là ngươi!”
“Hì hì ~ không phải ta đâu! Mỗi ngày ta đều bề bộn nhiều việc lắm!” Đàm Đàm mỉm cười, ghé sát lại ôm cổ Tử Thoa, nhưng lại bị Tử Thoa ghét bỏ né tránh.
“Phú bà, ôm một cái đi!” Đàm Đàm ra vẻ như đưa đám, ôm eo Tử Thoa nói.
Nửa phường khế đất trong chợ Thanh Vân là của Tử Thoa, ngoại trừ số khế đất kia ra thì nhất mạch Tử Thoa còn kế thừa rất nhiều sản nghiệp.
Tương Trúc Lâu chính là một trong số đó, Nhất Phẩm trà lâu cũng là một trong số đó.
Có người tự biết bản thân vô vọng thành Tiên bèn dõi mắt về phía Tử Thoa.
Người thì đẹp mà tiền lại nhiều.