Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 203. Người Đứng Đắn Tới Đâu Khi Vào Phòng Cũng Như Nhau Hết!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ta thì là phú bà gì chứ, có người còn có thể cầm ngọc bài vô hạn tùy tiện quét kia kìa!” Tử Thoa giơ tay gạt tay Đàm Đàm ôm nàng, nói.

“Ngọc bài vô hạn?” Đàm Đàm kinh hãi nói: “Thật sự có thứ đồ chơi đó à? Ta chỉ nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy.”

“Sư tôn của Tử Tài có một tấm!” Tử Thoa nói: “Sư tôn của hắn lợi hại hơn sư tôn ta nhiều.”

“Vậy sao không thấy hắn đến Tương Trúc Lâu chúng ta chơi!” Đàm Đàm nói: “Nếu ta có tấm ngọc bài như vậy chắc chắn sẽ gọi hết bát đại công tử trong lâu tới hầu hạ lão nương!”

“...Xem chút tiền đồ ấy của ngươi kìa!” Tử Thoa không biết nên nói gì nữa.

“Chẳng lẽ hắn không thích nữ nhân mà thích nam nhân?” Đàm Đàm còn nói: “Chẳng trách chưa bao giờ thấy hắn xum xoe với ngươi!”

“Cũng không phải!”

Tử Thoa lắc đầu nói: “A Đàm, không phải ai cũng cảm thấy hứng thú với tiền, với đánh bạc, với nam nhân nữ nhân, hoặc là với quyền lực.”

“Cũng có người mỗi ngày đều mải mê tu luyện, chỉ vì thành Tiên!”

“Thành Tiên! Cách ta rất xa!” Đàm Đàm lắc đầu nói.

Nàng sinh ra tại Tương Trúc Lâu, từ nhỏ lớn lên đều ở Tương Trúc Lâu. Những gì nhìn thấy nghe được đều là mặt ngoài ra hình ra dạng con người nhưng trong lòng đều đám già dê háo sắc.

Người đứng đắn tới đâu khi vào phòng cũng như nhau hết!

Ngoại trừ tu sĩ sau khi xong việc lại đàm tiên luận đạo, những lúc khác đều không có quan hệ gì cùng tu sĩ, cùng thành Tiên.

Đối với nàng mà nói, thành Tiên quả thật vô cùng xa xôi.

“Thành Tiên ư...” Tử Thoa thở dài một hơi: “Tiên giới cũng không còn nữa.”

Tiên giới đã không còn, tổ sư đều từ Tiên giới trở về rồi.

Dù trước đó chưởng môn mở hội, khích lệ đệ tử, nhưng nếu nói trong lòng tu sĩ như nàng không có chút mê mang nào thì chính là lừa người.

Tu tiên, tu tiên, tu đến cuối cùng Tiên giới cũng không còn.

Đây là tu tiên cái gì chứ!

“Đúng rồi! Tiên giới đã không còn!” Đàm Đàm nhớ tới, Tiên giới đã không còn nữa.

Nàng nói: “Chẳng trách gần đây việc buôn bán trong lâu tốt hơn nhiều. Không chỉ có nhiều khách nhân mà người nguyện ý tới làm thêm cũng nhiều!”

Tử Thoa nói với giọng sâu xa: “Ta thà rằng việc làm ăn không tốt!”

“Hừ ~” Đàm Đàm hừ một tiếng, nói: “Ngươi thanh cao ngươi hay lắm, ngươi có nhiều Thanh Ngân xài mãi cũng không hết! Ta hàng năm còn phải dựa vào Thanh Ngân mua son phấn đấy!”

Thu nhập hàng năm của nàng đều dựa vào phân chia ở Tương Trúc Lâu. Tương Trúc Lâu làm ăn tốt nàng cũng được chia nhiều hơn. Tất nhiên nàng sẽ mong Tương Trúc Lâu làm ăn tốt hơn một chút.

“Còn có chuyện gì khác không?” Tử Thoa nói.

“Ngươi thật sự không muốn biết Long công tử nói gì với cộng sự của ngươi sao?” Đàm Đàm đảo mắt, nói: “Cho ta một hộp son Thanh Hồng, ta sẽ nói cho ngươi biết!”

“Với tính tình cộng sự của ta, sợ là không tán gẫu được gì!” Tử Thoa lại cầm một quyển sách ngọc lên, nằm trên xích đu, nói: “Hắn là người vô vị.”

“Hừ ~ đúng là nhàm chán.” Đàm Đàm không lừa được đối phương nên có chút thất vọng.

Nàng còn muốn hóng chuyện vui mà!

Theo nàng thấy, hai nam một nữ, đây không phải tam giác tình yêu à!

Ta yêu ta, ta yêu hắn, hắn lại yêu hắn!

Ồ ~ rất muốn xem một màn kịch tam giác ngược luyến đó!

“Ngươi ấy à...” Tử Thoa lắc đầu, đang định nói gì đó lại nghe thấy một tiếng chuông dồn dập!

Đó là tiếng chuông tập hợp khẩn cấp của Tập Vệ.

“Xảy ra chuyện rồi!” Nàng đứng dậy nói: “Ta sẽ qua đó!”

Nói xong nàng phi thân ra khỏi lầu các, nhảy một cái, dưới chân hiện ra một chiếc phi chu như đóa tiên vân, bay về phía tiếng chuông vang lên.

“Tỷ tỷ, ngươi cẩn thận đấy!” Đàm Đàm nhìn bóng lưng Tử Thoa, hô.

Sau đó nàng xoay người nằm trên xích đu Tử Thoa vừa ngồi, tự nhủ: “Vì sao đều có tu vi nhưng chúng ta vẫn không giống nhau chứ!”

Có người khoan thai đọc sách, có Thanh Ngân tiêu mãi không hết, không cần quan tâm bất cứ chuyện gì, mà nàng mỗi ngày phải tươi cười đón khách tiễn khách.

Người với người không giống nhau thì thôi, vì sao tu sĩ và tu sĩ cũng không giống nhau?

Thế đạo này thật là!

Tất nhiên Tử Thoa không biết diễn biến tâm lý trong đầu thuộc hạ của mình, nàng rất nhanh đã đến nơi tiếng chuông vang lên.

Đó là phía Đông chợ Thanh Vân, sắp vượt ra khỏi phạm vi chợ Thanh Vân.

Chờ khi Tử Thoa đến đã thấy Hứa Thuận và mấy Tập Vệ khác, còn có Lam Hưng đạo nhân đang đứng cạnh hai bộ thi thể.

Thi thể?

Thì ra nơi này có án mạng!

“Toàn thân người chết không có vết thương, có vẻ thần hồn bị trùng kích nên trực tiếp bị nghiền nát, thất khiếu chảy máu mà chết!” Lam Hưng đạo nhân nhìn kỹ thi thể, nói với mấy Tập Vệ như vậy.

“Pháp khí, nhẫn đáng giá trên thân người chết đều bị lấy đi, hẳn là giết người cướp của.” Ông ta còn nói thêm: “Lần gần nhất kẻ cướp xuất hiện ở chợ Thanh Vân đã là chuyện mấy chục năm trước.”

“Thật to gan!”

Mua đồ ở chợ Thanh Vân, còn chưa ra khỏi chợ đã bị người ta đánh chết, đây đâu phải là cướp, đây quả thực là đánh vào mặt Thanh Hoa Phái!

Trên tay Lam Hưng đạo nhân toát ra linh quang, chỉ vào hai bộ thi thể: “...Vạn dặm truy tung! Đi!”

Hai điểm sương mù màu đen từ trên thi thể toát ra, bay về phía xa.

Hứa Thuận nhận ra đây là “Truy Tung Thuật”, lợi dụng sự không cam lòng trước khi chết của người gặp nạn, hóa thành thủ đoạn của người truy tung.

“Để ta xem là ai ăn gan hùm mật gấu! Các ngươi tuần tra thật kỹ, giữ vững cảnh giác, nếu có gì không đúng nhớ gọi người từ sơn môn tới!!” Lam Hưng đạo nhân nói xong bèn hóa thân thành kiếm quang, vèo một cái đã không thấy đâu nữa.

Chợ Thanh Vân là trung tâm lợi ích của Thanh Hoa Phái, bất kể người bị giết có thân bằng hảo hữu tại chợ Thanh Vân hay không, Tập Vệ bọn họ chung quy cũng không thể ngồi yên không quản, dù thế nào cũng phải cho ra một lời giải thích hợp lý.

Thứ nhất là có thể chấn nhiếp bọn đạo chích, thứ hai thì có thể khiến những người khác trong chợ Thanh Vân yên tâm.

Mua đồ ở chợ Thanh Vân nhưng chưa ra khỏi chợ đã bị giết chết, việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng ác liệt!

Hiện giờ chuyện hai người bị giết đã có vị Nguyên Thần Chân Nhân là Lam Hưng đạo nhân tự thân xuất mã, chính là muốn tiêu trừ ảnh hưởng tiêu cực đối với chợ Thanh Vân!