Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 204. Thế Nên Hứa Thuận Làm Việc Vô Ích Rồi!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Chư vị sư đệ sư muội, mở đại trận chợ Thanh Vân ra, chúng ta phải tuần tra kỹ càng! Phòng ngừa đối phương điệu hổ ly sơn!” Trong đám Tập Vệ, tu sĩ Tử Thù có tu vi Tử Thù cao nhất ở đây nói với những người khác.

Điệu hổ ly sơn chính là muốn dẫn Nguyên Thần Chân Nhân tọa trấn chợ Thanh Vân rời đi, sau đó lại cướp đoạt chợ Thanh Vân.

Trong lịch sử mấy nghìn năm của chợ Thanh Vân, cũng từng xảy ra chuyện như vậy!

“Được!” Các Tập Vệ đồng thanh đáp.

Tử Thoa nói: “Ta đi mở trận pháp!”

Nơi này chỉ có nàng có thâm niên nhất, biết làm thế nào để mở trận pháp.

“Được! Để ta đi cùng ngươi, có thể chiếu cố lẫn nhau!” Hứa Thuận nói.

Tử Thoa gật đầu, không nói gì thêm.

Mỗi tổ Tập Vệ có hai người chính vì như thế!

Hứa Thuận lên phi chu của Tập Vệ, ra hiệu cho Tử Thoa đi lên. Tử Thoa nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên một cái, phóng lên một chiếc phi chu giống như đám mây trắng, sau đó ra hiệu cho Hứa Thuận đuổi theo.

Phi chu của Tập Vệ thật sự rất xấu, nhìn rất rẻ tiền. Hiện giờ Hứa Thuận đã lái thì nàng cũng không cần lên nữa.

Hứa Thuận không có gì để nói, im lặng đi theo Tử Thoa vào phòng làm việc.

Tại hoa viên bên trong phòng làm việc có một cây cầu hình vòm tinh xảo vắt ngang qua một dòng suối nhỏ, suối nước róc rách.

Bên cạnh dòng suối nhỏ là một hòn non bộ nhỏ nhắn tinh xảo.

Hòn non bộ được tạo thành từ các loại đá hình dạng khác nhau, có viên giống như thương long ra biển, có viên lại giống mãnh hổ xuống núi, còn có viên thì giống như ông lão thả câu.

Tử Thoa đá hòn non bộ một cước, một tảng đá lớn trên hòn non bộ nghiêng ngả đổ xuống. Sau đó toàn bộ hoa viên bùng lên thanh quang, bao phủ tất cả khu chợ.

Đây chính là trận pháp bảo vệ chợ Thanh Vân!

“Vậy... là xong rồi?” Hứa Thuận lần đầu tiên thấy cách mở trận pháp như vậy.

Hay lắm, đá một cước là được rồi!

Thế này cũng quá qua loa rồi!

“Đương nhiên, bình thường mở loại này trận pháp đều là thời khắc khẩn cấp, tất nhiên càng ngày càng tốt rồi.” Tử Thoa thản nhiên đáp.

“...” Hứa Thuận trầm mặc giây lát rồi nói: “Có lý lắm.”

Trận pháp đã mở ra, hai người cứ dựa theo khu vực được chia, bắt đầu tuần tra chợ Thanh Vân.

Đi trên đường cái, có thể cảm giác rất rõ ràng, người trên đường ít hơn rất nhiều so với trước đó.

Cảnh tượng bầu trời nứt ra mấy ngày trước sao có thể không tạo thành ảnh hưởng với tu sĩ được?

Đi ngang qua một con phố bán pháp khí, Hứa Thuận nhìn thấy Đao Chưởng quầy của Trân Bảo Các đang vẫy tay với hai người bọn họ.

Chiếc nhẫn thanh đồng trong tay Hứa Thuận cũng từng được mua ở Trân Bảo Các này.

“Chưởng quầy, có chuyện gì thế?” Hứa Thuận đi vào Trân Bảo Các, hỏi.

“Ta nghe nói phía Đông có người chết?” Đao Chưởng quầy vẫn là dáng vẻ như cũ, mày rậm mặt to mặt chữ quốc, nhìn khoảng hai mươi ba tuổi, cực kỳ trẻ trung.

Chỉ là khóe mắt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, để người ta biết gã cũng không còn trẻ như vậy.

“Chưởng quầy, tin tức nhanh nhạy đấy!” Hứa Thuận nói: “Chẳng lẽ Chưởng quầy biết nội tình gì?”

“Nội tình thì không dám nói.” Đao Chưởng quầy khoát tay áo, nói: “Hai người kia là một già một trẻ, người già da vàng như nến, người trẻ có chút âm nhu...”

Hình dung tướng mạo hai người gã nói giống hệt người chết ngoài chợ.

“Bọn họ mua đồ ở chỗ Chưởng quầy à?” Hứa Thuận nói xong lấy ra một cuốn sổ ghi chép, nói.

Đao Chưởng quầy thấy Hứa Thuận lấy ra một quyển sổ nhỏ, khóe mắt giật một cái, nói: “Hai người bọn họ ở chỗ ta mua không ít đồ, cũng khá hào phóng.”

“Lúc bọn họ cò kè mặc cả còn có một người khác cũng tới mua đồ.”

“Người kia tuy ngoài miệng vẫn luôn cò kè mặc cả nhưng ánh mắt thì luôn đặt trên thân hai người kia.”

“Trong lòng ta thấy nghi ngờ, cảm giác người này có mục đích khác, cũng thoáng nhắc nhở hai vị khách nhân rồi. Nhưng có vẻ hai vị khách nhân trong lòng hiểu rõ, rất tự tin với bản thân.”

“Sau đó ta lại nghe nói phía Đông có người chết.”

Hứa Thuận hỏi: “Người kia trông thế nào?”

Đao Chưởng quầy khoa tay múa chân, nói: “Mặt trẻ con, râu quai nón, chiều cao khoảng như vậy, thân mặc trường sam màu vàng xám. Nhìn qua tu vi có vẻ không cao lắm.”

“Ta có thể cảm giác được, tu vi của kẻ đó và ta cũng xấp xỉ, có khả năng là Thông Thần kỳ.”

“Chưởng quầy còn bổ sung gì không?” Hứa Thuận hỏi: “Bọn họ mua đồ xong đi về hướng nào?”

“Hình như bọn họ còn đi mua hồ lô.” Đao Chưởng quầy chỉ một con phố bên phía Nam.

Vì thế Hứa Thuận lại dẫn Tử Thoa sang một con phố khác, hỏi thăm tung tích của hai người kia.

Nói ra thì thật trùng hợp, nơi hai người kia đến chính là Phúc Lộc Các.

Nhiều năm trước Hứa Thuận cũng từng mua hồ lô ở đây. Qua lời Chưởng quầy Phúc Lộc Các, Hứa Thuận biết hai người kia mua mấy chiếc hồ lô, bên cạnh họ cũng như có như không xuất hiện một khuôn mặt trẻ con.

Sau đó Hứa Thuận lại đi thăm những cửa hàng khác, ví dụ như cửa hàng vải vải, cửa hàng đan dược, cửa hàng pháp khí, ghi chép rõ ràng hành tung của hai người và tên mặt trẻ con.

Dọc đường Tử Thoa chỉ yên lặng nhìn, không nói một lời nào.

Đợi đến khi tuần tra kết thúc, Hứa Thuận và Tử Thoa trở lại phòng làm việc thì thấy Lam Hưng đạo nhân đã trở về.

Ông ta không chỉ trở về mà còn mang về một cái đầu người, chính là tên mặt trẻ con kia.

Vì thế Hứa Thuận bèn báo cáo chi tiết về người chết tìm hiểu được ở chợ Thanh Vân với Lam Hưng đạo nhân.

Lam Hưng đạo nhân nghe được hai câu đã ngắt lời Hứa Thuận.

“Không cần! Ngươi không cần nói, ta cũng không cần nghe.” Lam Hưng đạo nhân nói: “Ta chỉ biết hung thủ đã giết đối phương là được rồi.”

“Về chuyện bọn họ mua cái gì? Có dự mưu từ trước không? Có khúc mắc không hay chỉ là nhất thời nảy lòng tham? Tất cả đều không quan trọng!”

“Nghe những chuyện này chỉ lãng phí thời gian của ta!” Đối với Nguyên Thần Chân Nhân như ông ta, nghe mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của người chết thật sự chẳng có chút ý nghĩa nào.

“...”

Thế nên Hứa Thuận làm việc vô ích rồi.

“Ha ha ~” Lúc này, Tử Thoa ở bên cạnh cũng cười ra tiếng.

Nàng biết Hứa Thuận đang làm chuyện vô ích, nhưng không nói gì vì nàng càng muốn xem hắn xấu mặt.