Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tu sĩ truy tung hung thủ không cần dựa vào chứng cớ gì hết, chỉ cần biết là người là do ngươi giết là được rồi. Ngươi và người chết có ân oán gì cũng không nằm trong phạm vi suy xét của tu sĩ.
Điều Lam Hưng đạo nhân suy xét là ngươi không nên giết người gần chợ Thanh Vân, phá hủy quy củ của chợ Thanh Vân.
“Vậy để ta viết một bản thông báo đi!” Hứa Thuận nói: “Nói rõ chân tướng chuyện này, sau đó dán ở cửa chợ Thanh Vân coi như cảnh cáo.”
“Riêng việc giết người để giữ gìn trật tự của chợ Thanh Vân cũng phải cho người khác biết mới được chứ, không phải sao?”
Lam Hưng đạo nhân ngẫm lại, đúng là có lý, thế là ông ta nói: “Cứ làm theo lời ngươi nói đi!”
Vì thế Hứa Thuận dựa theo tin tức thu thập được, bắt chước cách viết thông báo trước khi xuyên không, tường thuật chi tiết tiết vụ án rồi dán ở lối vào chợ Thanh Vân.
“Tại sao phải làm như vậy?” Tử Thoa nhìn thông báo nói rõ ràng mọi chuyện, hỏi.
“Làm vậy có phải trông chúng ta có vẻ rất chuyên nghiệp không?” Hứa Thuận nói.
Dù là ai nhìn thấy thông báo cũng biết mọi chuyện diễn ra thế nào cùng với phương thức xử lý của chợ Thanh Vân, đối với một số kẻ đây cũng là cách khiến chúng kinh sợ.
“Nếu như nói số lượng từ nhiều chính là chuyên nghiệp thì đúng là vậy.” Tử Thoa nói.
“Không phải, có thể nói rõ ràng một việc chính nó đã đại biểu cho chuyên nghiệp. Bởi vì chuyên nghiệp mới có thể khiến người ta nảy sinh tín nhiệm.” Hứa Thuận nói: “Ta thấy chức trách Tập Vệ của chúng ta tương đối hỗn loạn, rất nhiều chuyện đều là lập lờ nước đôi.”
“Nếu như có một chuẩn mực, công khai ra, sẽ làm tăng uy nghiêm của chúng ta.”
Tập Vệ chủ yếu là giữ gìn trật tự trong chợ Thanh Vân, nhưng làm sao để giữ gìn trật tự, giữ gìn kiểu trật tự nào thì lại khá mơ hồ, toàn bộ đều dựa vào phán đoán cá nhân của chính Tập Vệ.
“Uy nghiêm của chúng ta cũng không dựa vào cái này!” Tử Thoa nói: “Mà là dựa vào Lam Hưng sư thúc!”
Thanh Vân Tập Vệ giữ vững sự bình yên cho chợ Thanh Vân, tới bây giờ đều không phải dựa vào quy củ và chế độ mà là Lam Hưng Chân Nhân và Thanh Hoa Phái sau lưng Lam Hưng Chân Nhân!
“Ta cảm thấy như vậy không đúng lắm!” Hứa Thuận lắc đầu nói.
Hắn cảm thấy cách quản lý của người ở Tu Tiên giới vẫn hơi qua loa.
Võ lực tất nhiên là trụ cột để giữ gìn trật tự, nhưng hẳn vẫn nên dùng chế độ tạo thành chuẩn mực, như vậy sẽ giảm bớt chi phí, hình thành thông lệ.
“Ngươi cảm thấy không đúng là không đúng?” Tử Thoa khẽ cười một tiếng, nói: “Chờ ngươi đến Nguyên Thần kỳ rồi hãy nói lời này!”
Bọn họ hiện tại chỉ là Long Hổ kỳ, sau Long Hổ kỳ là Kim Đan kỳ, sau Kim Đan kỳ là Kiến Chân kỳ, sau đó mới là Nguyên Thần kỳ.
Tu sĩ của Thanh Hoa Phái tới Nguyên Thần kỳ mới có thể một mình phụ trách một mảng công vụ, mà tu sĩ từ Nguyên Thần kỳ trở xuống trong môn phái đa số đều là người chấp hành, không có quyền ra quyết định.
Môn phái mở họp cũng không có chuyện của tu sĩ từ Nguyên Thần kỳ trở xuống, cấp trên nói thế nào bọn họ sẽ làm thế đó.
Hứa Thuận thở dài một hơi, không nói gì thêm.
Thế giới này tồn tại tu sĩ thế nên võ lực cá nhân bị phóng đại đến cực hạn, một người có thể quyết định rất nhiều chuyện.
Nếu người khác có thể dựa theo tâm ý của mình đặt ra trật tự mới, như vậy có một ngày tu vi của hắn đủ cao thì hắn cũng có thể dựa theo suy nghĩ của mình để đặt ra trật tự mới.
Đặng Chiêu chậm rãi dạo bước trong chợ Thanh Vân, cẩn thận quan sát bố cục trong chợ.
Lúc còn ở Tiên giới ông ta cũng thích dạo bước trong Trường Nhạc Tiên thành.
Đáng tiếc...
Thiên Ma đột kích.
Ông ta bị ép phải chạy trốn đến Tu Tiên giới.
Hoàn cảnh Tu Tiên giới thật sự quá ác liệt, tu vi của ông ta giống như bong bóng xì hơi, mỗi một ngày đều giảm sút.
Mỗi khi phóng thích một đạo pháp thuật ông ta lại tiêu hao số Tiên lực không còn thừa dư nhiều của mình.
Chỉ có mấy ngày mà tu vi của ông ta đã thối lui đến Kim Đan kỳ, lúc này tu vi mới bình ổn lại, không hề giảm sút nữa.
Mảnh thế giới này quả thật rất cổ quái, chẳng trách tứ đại Tiên Đế đều tụ tập tới nơi này!
Trong lòng ông ta đang suy tư những chuyện này, tuy tu vi không hề giảm sút nữa nhưng ông ta vẫn phải cân nhắc một vấn đề.
Làm sao để... tiếp tục sống sót!
Tại Tiên giới có sẵn Tiên khí, ông ta không cần ăn uống.
Tại Tiên giới ông ta có thân hữu của mình, có vật tư của mình, có cuộc sống của mình, nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình, vẫn có thể gắng gượng duy trì chút thể diện.
Mà ở đây ông ta chẳng có gì cả.
Vậy nên ông ta chỉ có thể làm lại nghề cũ.
Cướp!
Cướp nữ nhân! Cướp pháp bảo! Cướp cơ duyên! Cướp cơ hội thành Tiên!
Thiên tài địa bảo, cướp được thì mới là của mình.
Chỉ là những người từ Tiên giới xuống hình như cũng có suy nghĩ giống ông ta, không chỉ cướp người mà còn cướp phi chu.
Cũng đúng, cướp người có thể cướp được bao nhiêu tiền chứ?
Lỡ như đụng phải tên nào nghèo kiết xác thì chẳng phải cướp không rồi sao?
Vẫn là cướp phi chu tốt hơn, ít nhất phi chu cũng là vốn gốc!
Trên đường đua cướp người và cướp phi chu đã có rất nhiều người đang lao vào, đường đua này hiện giờ khá căng thẳng. Nếu giờ ông ta lại tiến vào đường đua này, người khác đã có phòng bị, phi chu cũng cảnh giác với người xa lạ hơn, quả thực đã hơi muộn.
Bởi vậy Đặng Chiêu mới nghĩ ra một cách cướp bóc mới.
Cướp chợ, cướp bóc những cửa hàng kia!
Dù rất nguy hiểm nhưng lợi ích lại cao!
Vì thế ông ta mới đến chợ Thanh Vân điều tra địa hình.
Đặng Chiêu nhìn đường phố trong chợ Thanh Vân, suy tính đi vào từ nơi nào, rồi đi ra từ nơi nào. Con phố nào có giá trị lớn hơn, con phố nào không có giá trị. Chỗ nào thích hợp để phóng hỏa, chỗ nào thích hợp gây ra hỗn loạn.
Những việc này đã mấy nghìn năm ông ta không làm lại. Lần gần đây nhất là ở thế giới ban đầu của ông ta, trước khi phi thăng làm một mẻ lớn, cướp sạch bảo khố của một đại phái vạn năm.
Theo ông ta thấy, chợ Thanh Vân trăm nghìn sơ hở, chỉ là tu sĩ Nguyên Thần nổi danh trong đám Thanh Vân Tập Vệ có chút phiền phức.
Đến lúc đó có thể lập ra một kế hoạch, dùng kế điệu hổ ly sơn, kim thiền thoát xác lừa đối phương tách khỏi những Tập Vệ khác...