Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 206. Từ Xưa Đến Nay Đều Phải Có Nội Tặc Mới Dễ Làm Việc!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đặng Chiêu nhìn hai Tập Vệ biếng nhác đang nói cười vui vẻ cách đó không xa, âm thầm theo dõi một thời gian.

Nhìn qua có vẻ không mạnh lắm, đều là hạng giá áo túi cơm.

Bọn họ buông lỏng cảnh giác đã lâu, thật sự là trời cũng giúp ta, vụ làm ăn này ông ta nắm chắc rồi.

Điều duy nhất cần phải suy xét là một mình ông ta làm thì không đủ, ông ta cần tìm thêm vài người.

Kinh nghiệm từ rất xa xưa cho ông ta biết, việc thế này một người không làm được, nhưng cũng không cần quá nhiều người, chỉ ba tới năm người là đủ.

Có người phụ trách lái phi chu, có người phụ trách gây ra hỗn loạn, có người phụ trách cướp đoạt, có người phụ trách canh chừng.

Chỉ cần sắp xếp hợp lý là ông ta có thể đạt được mục đích một cách thuận lợi.

Không có người nào có kinh nghiệm làm việc này hơn ông ta.

Ông ta muốn tạo ra một chấn động nho nhỏ cho tu Tiên giới.

Có lẽ nên tìm mấy Tiên Nhân lưu lạc tới đây giống ông ta, đó là một lựa chọn tốt.

Rắn có đường riêng, chuột cũng có đường riêng, những kẻ đến từ Tiên giới như bọn họ tất nhiên cũng có phương pháp liên hệ với nhau.

Thế nhưng... sợ là đám người kia hơi tham lam, còn phải đề phòng bọn họ chơi trò đen ăn đen.

Hợp tác liệu có thể lật xe không?

Đặng Chiêu nghĩ đến việc Tu Tiên giới đột nhiên thịnh hành tập tục ăn cướp, cảm thấy hơi đau trứng.

Tin tốt là đồng nghiệp của ta đều tương đối chuyên nghiệp, tính tích cực đều khá cao.

Tin xấu là bọn họ hơi quá tích cực, làm xong có thể sẽ trở mặt.

Một đoàn đội mà không có tín nhiệm thì không làm được việc.

Mọi người đều là kẻ liều mạng, dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi!

Được, ngươi có bản lĩnh, lúc mọi người làm việc, ngươi chính là đại ca.

Sau khi thành công, ngươi không còn giá trị gì nữa mà muốn lấy nhiều tiền hơn á?

Suy nghĩ của ông ta chính là như vậy, suy bụng ta ra bụng người, chắc hẳn những người khác cũng có suy nghĩ như vậy thôi nhỉ?

Haizz, năm đó ở thế giới kia của ông ta, người cùng làm việc với nhau đều thân như tay chân, giống như huynh đệ. Ví dụ như trong Tuế Nguyệt Cương, bảy người tụ lại hệt như là Thất Tinh hạ phàm, thú vị biết bao?

Từ bầu không khí của Tiên giới để xem xét, vẫn không nên tìm đám Tiên Nhân kia làm gì, ông ta lừa gạt một ít người trẻ tuổi tính tình thuần phác ở Tu Tiên giới thì hơn!

Đi dạo một vòng quanh chợ Thanh Vân, ông ta đi tới vài góc vắng vẻ, thử tìm một số phòng ở nơi hẻo lánh, cũng tiện để sớm sắp xếp người tới đây chuẩn bị.

Lúc đi ngang qua một quán cơm nhỏ tên Biệt Duyên Cư chợt nghe thấy hai tu sĩ ở bên trong khoác lác.

Một tu sĩ nói: “Nếu ta có tiền, Bàn Long Thiện này ăn một bàn đổ một bàn!”

Một tu sĩ khác lại nói: “Đừng khoác lác nữa! Nếu có tiền thật thì ngươi ăn Bàn Long Thiện gì chứ, chắc chắn ngươi sẽ ăn Bàn Long!”

“Ui... Sư đệ nói có lý lắm! Chờ ta có tiền, còn ăn Bàn Long Thiện gì nữa! Nào, cạn!”

“Cạn!”

Vài chén rượu vào họng, trong lòng tu sĩ kia như có chút buồn khổ: “Haizz, nếu không phải lúc trước tin tà sao lại rơi vào tình cảnh này! Phải chạy phi chu chở khách biết bao nhiêu năm như vậy!”

“Không phải đều là quá khứ rồi sao?”

Một tu sĩ khác an ủi: “Bây giờ ngươi cứ làm việc cho tốt, chẳng phải là được à?”

“Giờ làm việc này cực kỳ nguy hiểm, không phải ngươi không biết dọc đường không yên ổn chút nào!”

Tu sĩ kia nói: “Ta cảm thấy ích lợi và hồi báo có quan hệ trực tiếp.”

“Nếu đã có nguy hiểm lớn như vậy, ta cảm thấy có thể làm thêm chút chuyện kiếm tiền.”

Tu sĩ khác hỏi: “Ngươi định làm gì?”

“Buôn lậu!”

Tu sĩ kia nói: “Sư đệ, ngươi biết Huyễn Tinh Sa không?”

“Ta biết, đó là tài liệu luyện khí.”

“Sư đệ ngươi cũng biết đấy, quãng thời gian này giá cả Huyễn Tinh Sa từ năm lượng Thanh Ngân một chỉ đã tăng lên tới mười lăm lượng Thanh Ngân một chỉ!”

Tên tu sĩ kia xòe ngón tay ra, khoa tay múa chân nói: “Giá cao gấp ba lần! Mỗi ngày đều là một mức giá mới.”

“Trước mắt chỉ cần cất đầy loại tài liệu này trong pháp khí giới tử của mình, đến nơi bán qua tay một cái đã có lợi nhuận gấp mấy lần!”

“Vậy nên chúng ta chỉ cần chuẩn bị thêm mấy món pháp khí giới tử là có thể phát tài!”

Một tu sĩ khác nói: “Ngươi như vậy có hợp quy củ không? Ngươi như vậy chẳng phải là đi đầu làm sai à?”

“Chắc chắn không hợp quy củ rồi! Hợp quy củ lại có thể kiếm đâu có thể để ta làm được!”

Tên tu sĩ kia nói.

“Thế nhỡ bị phát hiện thì sao?”

Tu sĩ kia lại nói: “Cùng lắm thì không ở trong thương đội nữa thôi.”

Lúc này Đặng Chiêu đi tới chỗ cách bọn họ không xa rồi nói: “Hai vị bằng hữu, ta có một vụ làm ăn, các ngươi có hứng thú không.”

“Lợi nhuận rất lớn!”

Ông ta thấy hai người mặc đạo y màu tím, chắc chắn là tu sĩ đời chữ Tử của Thanh Hoa Phái.

Nhưng vậy thì đã sao?

Từ xưa đến nay đều phải có nội tặc mới dễ làm việc!

Hai người đang khoác lác trong Biệt Duyên Cư tất nhiên là Tử Ngạnh và Hứa Thuận.

Hai người bạn xấu ngồi uống rượu với nhau, tất nhiên lời gì cũng dám nói.

“Làm ăn gì?”

Tử Ngạnh hỏi.

Biệt Duyên Cư rất nhỏ, chỉ có mấy chiếc bàn, hai người bọn họ ngồi ngay cạnh một chiếc bàn gần cửa, nhìn Đặng Chiêu đứng ngoài cửa.

Đặng Chiêu dáng dáp cao lớn, tướng mạo anh tuấn. Khiến người ta chú ý nhất là bộ râu dài được ông ta chải chuốt cẩn thận, như mực như nước, theo gió bay bay, khiến khí chất ông ta có thêm vài phần liều lĩnh.

“Tất nhiên là làm ăn tốt, có điều nơi này không phải chỗ để nói chuyện.”

Đặng Chiêu vuốt râu mép, ha hả cười nói.

“Vậy đâu mới là nơi nói chuyện được?”

Hứa Thuận hỏi. Đặng Chiêu chỉ ra bên ngoài, nói: “Không bằng ra ngoài chợ nói chuyện?”

Tử Ngạnh và Hứa Thuận nhìn nhau, Tử Ngạnh chỉ về phía một chiếc bàn trống, nói: “Nếu nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, thì là chỗ uống rượu rồi!”

“Bèo nước gặp gỡ chính là có duyên. Rượu của Biệt Duyên Cư cũng có một tư vị khác.”

Gã đang thử dò xét lai lịch của đối phương.

Đặng Chiêu biết ý của Tử Ngạnh, ông ta suy nghĩ giây lát rồi nói: “Cũng được, vậy làm phiền rồi.”

Ông ta cũng cần biết chi tiết hai người này, so với việc tùy tiện nói ra không bằng đôi bên cùng thăm dò lẫn nhau.

“Tại hạ Đặng Chiêu, không biết hai vị xưng hô thế nào?”

Đặng Chiêu tự giới thiệu.

“Tử Ngạnh!”

“Tử Tài!”

Tử Ngạnh và Hứa Thuận cũng báo đạo danh của mình cho Đặng Chiêu biết.