Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Lỡ như có người lấy đầu lâu của Đại Nhật Như Lai Phật làm bô thì sao?” Hứa Thuận thấy Lam Đại chưởng môn muốn đi, không nhịn được mới lên tiếng hỏi.

Lam Đại chưởng môn thoáng sửng sốt một hồi, sau khi suy nghĩ mới lên tiếng nói: “Có lý.”

Đến đây, ông ấy chợt quay đầu, cẩn thận đánh giá Hứa Thuận một phen, sau đó nói với Lam đạo nhân: “Người này rất giống ngươi! Có vẻ thích tranh luận!”

Lam đạo nhân cũng không tiếp lời, chỉ phất tay áo, ý bảo ông ấy mau cút đi.

Chờ ông ấy đi rồi, Lam đạo nhân bèn dẫn Hứa Thuận và Tử Tô vào hai gian phòng, nói: “Gian phòng này là của Tử Tài, gian phòng kia là của Tử Tô.”

Gian phòng của hai người bọn họ đối diện nhau từ Đông sang Tây.

Lam đạo nhân lại chỉ vào một gian bên hướng Nam, nói: “Đó là phòng sư huynh Tử Thử của các ngươi”

Rồi chỉ một gian ở phía Bắc, nói: “Đó là phòng sư huynh Tử Nhiên của các ngươi.”

Phòng của mấy người kia cũng giống phòng bọn họ, đều là nhà ngói đá xanh bình thường, cửa phòng đóng chặt nên không nhìn thấy tình trạng bên trong.

“Tiên giới phát sinh kịch biến, cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu đối với tương lai của các ngươi.” Lam đạo nhân nhìn hai người Hứa Thuận và Tử Tô, trầm giọng nói: “Sau khi Lam Đại sư huynh lên làm chưởng môn, bầu không khí trong núi đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi. Sau này, cả hai đứa cứ ở trong núi tu hành cho tốt, nếu có sư huynh đệ tới cửa tìm thì cũng có thể qua lại, trao đổi với nhau một phen.”

“Vâng thưa sư tôn!” Hứa Thuận và Tử Tô hành lễ.

“Đi thôi! Hôm nay muộn rồi, ngày mai vi sư sẽ dẫn các ngươi đi tế bái tổ sư.” Lam đạo nhân dặn dò một câu rồi xoay người rời đi. Chỗ ông ấy ở là một gian phòng cách đó không xa.

“Khoan đã... hình như hôm nay là giao thừa, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đi!” Lam đạo nhân đã đi rất xa, đột nhiên lại quay đầu nói.

Hôm nay là giao thừa, ngày cuối cùng trong năm.

Hứa Thuận cùng Lam đạo nhân và Tử Tô, lại cộng thêm một đống lớn tinh quái trong tiểu viện cùng nhau ăn một bữa tất niên ấm áp. Đây là lần đón năm mới đầu tiên kể từ khi hắn đến thế giới này.

Năm mới với tu sĩ là một khái niệm rất kỳ quái. Khi Lam đạo nhân vẫn còn là phàm nhân, một năm là khái niệm rất dài. Một năm phải trải qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, nhất là mùa Đông, vượt qua những ngày tháng mùa đông luôn là trải nghiệm vô cùng, vô cùng gian nan.

Nhưng sau khi ông ấy trở thành tu sĩ, lại có cảm giác một năm trôi qua rất nhanh. Ban đầu ông ấy còn có thể nhớ kỹ mỗi một năm trôi qua, nhưng về sau này, chỉ chớp mắt một cái đã bế quan suốt mấy năm, thậm chí là mười mấy năm rồi. Nên với ông ấy, mấy năm, mười mấy năm, cũng chỉ tương đương với mấy ngày, mười mấy ngày mà thôi.

Nhanh, quá nhanh.

Bởi vậy ông ấy rất ít khi ăn Tết, dù có ăn Tết cũng chỉ ăn một mình. Chuyện ăn mừng năm mới với đồ đệ đã là chuyện xảy ra từ rất nhiều năm về trước, khi ấy hai đứa đồ đệ Tử Thử và Tử Nhiên vẫn còn ở bên cạnh Lam đạo nhân.

“Hẳn là hiện giờ, sư huynh Tử Thử của các ngươi đã có tu vi Kiến Chân kỳ, sắp thử chạm đến Nguyên Thần kỳ rồi. Nguyên Thần kỳ vô cùng hung hiểm, tính tình của hắn lại quá mức bảo thủ, không biết có thể qua được cửa này hay không.” Lam đạo nhân nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm nói.

Cơm tất niên rất thịnh soạn, có gà cá trứng thịt, chay mặn đều đủ đầy. Ngoại trừ sản vật phong phú trong núi, chủ yếu nhất vẫn là trong phòng bếp của Lam đạo nhân còn một đám tinh quái nồi niêu xoong chảo. Bọn chúng vừa nghe Lam đạo nhân nói muốn mình đi nấu cơm, đã nhảy cẫng lên vui sướng, thậm chí còn vui vẻ hơn cả Lam đạo nhân.

Loảng xoảng lốp bốp một hồi, rất nhanh chúng đã làm xong một bàn cơm, khiến Hứa Thuận hâm mộ không thôi, mà đến đây hắn cũng biết vì sao Lam đạo nhân lại không biết nấu cơm rồi.

Có phòng bếp tự động thế này, cần gì đầu bếp nữa?

Không chỉ món ăn thôi đâu, ngay cả loại rượu hắn uống cũng là rượu trái cây quý giá được ủ nhiều năm, vào miệng sẽ lan toả hương thuần hơi ngọt.

“Tính tình của nhị sư huynh Tử Nhiên không bảo thủ như Đại sư huynh Tử Thử của các ngươi. Tính cách của hắn rất nóng nảy, chạm cái là bùng nổ.” Lam đạo nhân trầm ngâm nhớ lại, nói: “Ban đầu khi tu hành trong viện, hắn và Tử Thử ngày nào cũng phải tỷ thí kiếm pháp một phen.”

“Tính lại thì đã một - hai trăm năm trôi qua rồi. Hẳn là hiện giờ hắn đang dừng bước tại Kim Đan kỳ, không biết có thể vượt qua Kiến Chân, đột phá lên Nguyên Thần hay không. Bằng không thì qua thêm một - hai trăm năm nữa, hắn cũng sẽ hao hết thọ nguyên thôi.”

Tu sĩ không đến Nguyên Thần, chỉ dừng lại ở Kim Đan kỳ sẽ có năm trăm năm thọ nguyên, chờ đến lúc đột phá tới Nguyên Thần mới có nghìn năm thọ nguyên.

Một - hai trăm năm trước, Lam đạo nhân đã thu hai người họ làm đồ đệ, nếu bọn họ không đột phá Nguyên Thần, thì một - hai trăm năm sau, Lam đạo nhân sẽ phải nhìn đám đồ đệ của mình chết già.

Dù tại thời điểm ấy, rất có thể Lam đạo nhân đã phi thăng lên Tiên giới, không thể nhìn thấy tình cảnh này.

“Hai thằng ranh con kia năm mới mà cũng không biết trở về, chẳng biết chúng nó đã đi nơi nào gây sóng gió rồi! Vi sư cũng lâu rồi không nhìn thấy chúng nó. Chỉ hi vọng chúng nó đừng chết ở ngóc ngách nào đó trong Tu Tiên giới!”

Lam đạo nhân nói liên miên một hồi vốn không ý thức được chính ông ấy mới là người đầu têu đi ra ngoài dạo chơi, hai đồ đệ của ông ấy đâu có biết hôm nay ông ấy sẽ trở về!

“Cũng không biết hai người các ngươi có thể tu hành thành dạng gì.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận và Tử Tô vẫn ngồi lặng lẽ một chỗ không nói lời nào, lại tự nói một mình: “Tu hành là chuyện của chính các ngươi. Vi sư chỉ có thể truyền thụ kinh nghiệm của vi sư cho các ngươi, hi vọng các ngươi có thể đi lên con đường khác với vi sư. Cho dù vi sư không thích tính tình của Tử Thử, nhưng vi sư cũng rất vui mừng.”

Tính cách của ông ấy và lão bất tử sư tôn cũng khác biệt rất lớn.

“Vâng thưa sư tôn!” Hai người Hứa Thuận gật đầu đáp.