Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Hôm nay là năm nào? Nâng chén hỏi trời xanh! Trời xanh ơi, đến cuối đời ta vẫn sẽ ở cùng một chỗ với ngươi thôi!” Lam đạo nhân uống rượu vào là muốn hát, mà ông ấy còn hát rất khó nghe: “Ta muốn cưỡi gió quay về, lại sợ lầu quỳnh điện ngọc, người đứng ở chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh!”

Tiếng ca giống như chiêng vỡ, nhưng dưới ánh trăng, đám tinh quái Hứa Thuận đã nhìn thấy trong viện vào ban ngày đều nhao nhao đi ra, vây quanh sư đồ bọn họ một vòng, sau đó nhẹ nhàng lay động theo tiếng ca của Lam đạo nhân, cực kỳ có tiết tấu, cũng cực kỳ giống với điệu múa cùng đuốc Hứa Thuận đã trải nghiệm ở Vân Nam kiếp trước.

Chỉ có một chút khác biệt đó là hiện giờ sư đồ bọn họ đảm nhiệm vị trí của cây đuốc kia.

Theo từng nhịp lắc lư lay động của đám chổi, cây lau nhà, nồi niêu xoong chảo, ánh trăng trên trời cũng bị hấp dẫn mà chiếu rọi xuống nơi đây, khiến mảnh sân nhỏ này trở nên sáng ngời hơn hẳn.

Đên giao thừa, dưới ánh trăng, ca hát cùng đám tinh quái, hết thảy đều như mộng như ảo.

Hứa Thuận cảm thấy rất thú vị, cũng không nhịn được mà hát lên: “Đời người năm mươi năm, so với thiên địa lâu dài, như mộng lại như ảo, một lần được sinh ra, há có thể bất diệt?”

Nhân sinh chỉ có mấy chục năm, tu sĩ dù dài lâu hơn cũng chỉ có mấy trăm năm, so với tồn tại lâu dài như thiên địa, cũng chỉ như một giấc mộng hão huyền, vừa ngắn ngủi lại vừa hư ảo.

Mà mỗi con người đã từng sống trên đời, đến cuối cùng sinh mệnh của bọn họ đều sẽ tan biến, không ai có thể trốn thoát khỏi định luật bất diệt này.

Bởi vậy phải sống tốt mỗi ngày.

“Chững chạc quá rồi! Nhưng ngẫm lại cũng thấy nó phù hợp với tính cách của ngươi!” Lam đạo nhân bình luận. Ông ấy biết Hứa Thuận đã trải qua hai kiếp, nhưng lại không biết Hứa Thuận đã trải qua thời đại bùng nổ thông tin, càng không biết những tin tức hắn từng tiếp xúc qua còn nhiều hơn những gì một vị tu sĩ đã sống mấy trăm năm như ông ấy biết được.

Đối với sống và chết, sinh tồn và lựa chọn, Hứa Thuận đã nghĩ rõ ràng rồi, hắn có lập trường của riêng mình.

Tử Tô nghe thấy thú vị, cũng không nhịn được mà hát một câu: “Ta quan sát đại đạo, giống như núi xanh nguy nga, đoán rằng đại đạo quan sát ta, cũng nên như thế.”

Ngẫu nhiên bái nhập làm môn hạ của Lam đạo nhân, vị tăng nhân chân thọt vốn lưu lạc chân trời góc bể này lại biến thành đệ tử của Thanh Hoa Phái, tới hiện giờ, toàn bộ đầu óc của Tử Tô đều tràn ngập suy nghĩ phải tu hành cho thật tốt, để trở thành Tiên Nhân. Gã có khát khao đối với đại đạo, cũng có hi vọng đối với tương lai.

“Nghe cũng thú vị đấy!” Lam đạo nhân vừa cười vừa nói: “Chí hướng của đồ nhi không nhỏ nha.”

Sau đó, ông ấy lại cười lớn, bắt đầu hát lên:

“Phong đăng phao mạt lưỡng tương bi, vị khẳng di vinh tự bảo trì.

Hạm hạ tàng châu đương mãnh thủ, thân trung hữu đạo canh cầu thùy?

Tài cao nhã xưng thần tiên cốt, trí chiếu linh như đại bảo quy.

Nhất bán thanh sơn vô mãi xử, dữ quân huề thủ thoại hi di.”

(Bên trên là bài thơ Thi Ký Thái Nguyên Học Sĩ của Chung Ly Quyền – thời Đường.

Tạm dịch thơ:

"Đèn bão, bọt sóng cùng bi thương, chưa bỏ vinh quang giữ lập trường,

Dưới cằm ẩn ngọc cần giữ chắc, trong thân có đạo thiết cầu ai?

Tài cao thanh nhã thần tiên cốt, trí tuệ ngời sáng tựa linh quy.

Một nửa núi xanh đâu mua được, nắm tay người, kể thần thoại cổ kim.")

“Hi vọng một ngày nào đó có thể gặp được các đồ nhi ở Tiên giới!” Ông ấy nói một câu khích lệ.

Sớm ngày phi thăng gì đó, thời đại kịch biến gì đó, giờ khắc này Lam đạo nhân đều thản nhiên đối mặt. Cả đời ông ấy đã gặp phải rất nhiều khó khăn, thêm chuyện này cũng không có gì phải lo lắng cả.

“Được! Hiện giờ ta và sư tôn cách biệt rất xa, nhưng đến lúc ấy ở trên Tiên giới, chưa biết chừng, ta còn phải xin sư tôn chỉ bảo một phen!” Hứa Thuận rượu vào miệng cũng hùng hồn hơn: “Đến lúc đó, sư tôn mà thua thì đừng thẹn quá hoá giận đấy!”

“Ha ha!” Lam đạo nhân nghe thấy Hứa Thuận nói khoác mà không biết ngượng cũng không hề tức giận, còn cười nói: “Vi sư chờ mong có một ngày như vậy, để ban cho ngươi một trận thua đích đáng!”

“Ha ha ha ~ ngươi lại muốn xin sư chỉ bảo! Thú vị, thú vị thật!” Lam đạo nhân cười rất vui vẻ.

Trong bốn đồ nhi của ông ấy, Hứa Thuận là đứa làm Lam đạo nhân cảm thấy thú vị nhất. Hắn có chút lải nhải dài dòng, lại có chút vô pháp vô thiên, cũng có chút cố chấp, rất nhiều loại tính cách vốn không thể xuất hiện ở một người lại xuất hiện trên người hắn.

Rất phức tạp, cũng rất thú vị.

Ba sư đồ bọn họ cứ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, vừa khoác lác, vừa hát ca như vậy, cùng với đám tinh quái đong đưa theo tiết tấu, mấy người tán gẫu rất lâu rất lâu, cũng hát hò đến tận đêm khuya, mãi cho đến khi tiệc rượu tàn.

Đêm giao thừa, Hứa Thuận đã trải qua một năm mới vui vẻ, hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà đã lâu rồi mình không có được. Trong đêm này, Hứa Thuận trực tiếp đột phá Luyện Khí tầng bốn, trở thành tu sĩ Luyện Khí tầng năm.

Chỉ cần đột phá đến Luyện Khí tầng chín, sẽ đến lúc hắn Trúc Cơ.

Ngày hôm sau, Lam đạo nhân dẫn bọn họ đến từ đường, tế bái tổ sư. Từ đường của Thanh Hoa Phái nằm trên ngọn núi cao nhất. Chủ phong chính là ngọn núi đầu tiên Hứa Thuận nhìn thấy khi tiến vào tông môn, nó cũng là ngọn núi cao vời xuyên thẳng vào mây xanh.

Lam đạo nhân vung tay lên, chiếc thuyền lá chở hai người bọn họ bay qua.

Sau khi trở lại sơn môn, Lam đạo nhân đã thay đổi thói quen trước đó, chỗ nào có thể bay thì nhất định sẽ bay.

Chiếc thuyền lá như một mảnh lá trúc, bồng bềnh bay tới đỉnh núi.

Chỉ thấy trên đỉnh núi sừng sững trong biển mây trắng kia, có một tòa cung điện được thiết kế dựa vào thế núi.

Nó chính là Thanh Hoa Cung.

Xung quanh cung điện là hàng loạt kỳ tùng quái thạch, thác nước suối chảy, bốn mùa xanh tươi, hoa nở không tàn. Chỉ có điều... phong cách kiến trúc của cung điện này có sự khác biệt rất lớn, từ quỳnh lâu ngói ngọc đến nhà gỗ đá xanh, vừa nhìn đã thấy không ăn khớp với nhau rồi.