Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói một cách nghiêm ngặt thì Thanh Hoa Cung mới là tổ địa môn phái của Thanh Hoa Phái, hoặc Thanh Hoa Cung mới là Thanh Hoa Phái. Mà những kiến trúc mọc lên xung quanh ngọn núi vốn là thứ có thêm sau này. Bởi theo đà phát triển của Thanh Hoa Phái, đám đệ tử mới nhập môn càng ngày càng nhiều, chỉ một cái Thanh Hoa Cung làm sao có đủ chỗ ở cho bọn họ, nên những người đó mới phải đi ra bên ngoài, được phân phối đến từng đỉnh núi.
Là khu vực được xây dựng thêm.
“Thế nên ngày sau các ngươi muốn tới Thanh Hoa Cung thì phải tiến vào từ cửa lớn, đừng làm theo vi sư!” Lam đạo nhân điều khiển thuyền lá bay qua bầu trời Thanh Hoa Cung, nói với Hứa Thuận và Tử Tô.
“Vâng!” X2
Sư tôn đi đầu không tuân thủ môn quy, bọn họ là đồ đệ cũng rất khó nghĩ.
Rất nhanh, chiếc thuyền lá kia đã dừng lại bên trong một toà tiểu viện trong cùng của Thanh Hoa Cung, có một căn nhà gỗ sân hướng Bắc hướng Nam.
Căn nhà gỗ kia có bốn trụ ba gian, bề ngoài nhìn hơi xấu xí, lại có mùi đàn hương nặng nề bay từ trong nhà gỗ ra. Mấy nghìn năm qua không ngừng hun đúc, có mùi mới là chuyện bình thường.
“Các ngươi theo vi sư vào đây!” Hiếm khi trông thấy Lam đạo nhân mặc chiếc đạo bào màu lam vào người, thoáng sửa sang lại y phục, sau đó lên tiếng dặn dò hai người Hứa Thuận theo mình tiến vào nhà gỗ.
Sau khi bước vào nhà gỗ, Hứa Thuận và Tử Tô mới phát hiện ra căn nhà gỗ này càng lớn hơn rất nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng. Bởi thứ đập vào mi mắt bọn họ chính là một bức họa tổ sư, tiếp theo mới là từng dãy bài vị được sắp xếp ngay ngắn bên dưới bức họa.
Bên trong bức họa là một đạo nhân mặc đạo y với hai màu đen trắng, tay cầm trường kiếm, eo buộc hồ lô, râu dài ba thước, đang bày ra tư thái múa kiếm. Dường như bức họa này được vẽ vào thời điểm đạo nhân say rượu, bởi vì vị đạo nhân trong bức họa kia nhìn rất phiêu dật, tiêu sái, tùy tiện, như thể muốn từ trong bức họa bay ra ngoài.
Đây chính là tổ sư Thanh Hoa Phái - Thanh Hoa đạo nhân, vị kỳ nhân đã sáng lập nên Thanh Hoa Phái từ tám nghìn năm trước, mà hơn bảy nghìn năm trước cũng đã phi thăng tới Tiên giới rồi.
Dãy bài vị phía dưới bức họa được chia làm sáu - bảy tầng, số lượng mỗi tầng đều không giống nhau, chất liệu bài vị cũng không giống nhau.
Có bài vị làm bằng ngọc, lại có bài vị làm bằng gỗ.
“Là ngươi à!” Trong tổ từ tất nhiên cũng có người khác, đó là một vị đạo nhân mắt mờ chân chậm, nhìn vô cùng già nua. Lão đang cầm chổi hẳn là quét tước dọn dẹp nơi này, nhìn thấy ba người Lam đạo nhân mới mở miệng nói: “Ta đã nghe nói về ngươi rồi. Hình như ngươi sắp phi thăng phải không?”
Lam đạo nhân cũng nhận ra lão đạo sĩ này, ông ấy lập tức cúi người hành lễ: “Vãn bối Lam Nhiêm bái kiến Lục Lữ sư thúc tổ!”
Xích Tranh Hoàng Lục Thanh Lam Tử, đời chữ Lục cao hơn hai bậc so với đời chữ Lam. Lục Lữ chính là tu sĩ cuối cùng của đời chữ Lục, khổ sở mãi vẫn không thể đột phá đến cảnh giới Đại Thừa, thọ nguyên nghìn năm đã sắp hao hết, vì vậy bèn ở lại nơi này canh giữ tổ từ.
“Được! Rất tốt! Rất tốt!” Lục Lữ đạo nhân tuổi già sức yếu nhìn Lam đạo nhân trẻ tuổi, nói: “Ngươi rất tốt!”
Lão xúc động đến mức nói mấy từ tốt liền.
“Bái kiến sư tổ.” Hứa Thuận và Tử Tô cũng hành lễ với lão đạo sĩ. Bối phận của lão đạo sĩ lớn hơn bọn họ ba đời, là sư tổ đường đường chính chính.
“Được được được, các ngươi cũng tốt!” Lục Lữ nhìn Hứa Thuận và Tử Tô còn trẻ tuổi hơn, vừa cười vừa nói: “Năm đó, sư tôn của ta cũng dẫn ta đến nơi này để tế bái tổ sư như vậy. Chỉ chớp mắt một cái đã sắp nghìn năm. Haizz ~ thời gian trôi qua nhanh thật!”
“Hôm nay vãn bối dẫn đồ nhi đến tế bái tổ sư và các đời tổ sư.” Lam đạo nhân nói.
“Nên thế!” Lục Lữ đạo nhân quay đầu, lấy ra mấy nén hương từ chiếc tủ gỗ bên cạnh rồi đưa cho Lam đạo nhân.
Lam đạo nhân nhận lấy, tự tay châm lên, lại chia cho Hứa Thuận và Tử Tô. Sau đó, Lam đạo nhân giơ nén hương lên cao, bái lạy tổ sư, cuối cùng mới cắm nén hương ấy lên cái lư hương được đặt phía trước bức họa tổ sư.
Hai người Hứa Thuận và Tử Tô cũng học theo ông ấy.
“Đệ tử Lam Nhiêm đã thu hai đồ đệ là Tử Tài và Tử Tô, hôm nay dẫn tới bái kiến tổ sư, kính xin tổ sư hiển linh!” Lam đạo nhân thấy bọn họ đã kính cẩn bái xong mới cất giọng nói với bức họa tổ sư.
Theo lời Lam đạo nhân nói, đôi mắt vốn mông lung khép hờ vì say của Thanh Hoa đạo nhân trong bức họa lại đột ngột mở ra. Trên trời cũng có một tia sáng quét xuống hai người bọn họ.
Ngay sau đó, Hứa Thuận cảm nhận được tấm ngọc bài trong ngực mình bay ra, hắn còn nhìn thấy hai chữ Tử Tài như rồng bay phượng múa được khắc lên tấm ngọc bài nọ, ngay trong ánh mắt chăm chú của vị đạo nhân kia cùng với quang mang từ trên bầu trời giáng xuống.
“Được rồi, ta đã ghi chép xong khí tức của hai người bọn họ!” Hứa Thuận nghe được một giọng nói dù giả vờ rất đứng đắn nhưng vẫn cực kỳ ngả ngớn. Là Thanh Hoa Kính.
“Thanh Hoa Kính đã ghi chép lại khí tức của các ngươi. Các ngươi cất kỹ ngọc bài đi, đây sẽ là thứ chứng minh thân phận của các ngươi.” Lam đạo nhân nói với đồ nhi nhà mình.
“Vâng!” X2
Hứa Thuận và Tử Tô biết, chỉ cần đi tới tế bái tổ sư, trở thành đệ tử của Thanh Hoa Phái là đều sẽ được pháp bảo của tông môn như Thanh Hoa Kính ghi chép lại khí tức. Dựa vào đó, Thanh Hoa Kính có thể tìm ra vị trí của các tu sĩ trong Tu Tiên Giới, ngược lại còn đề phòng tu sĩ chết ở nơi hẻo lánh không người, không tìm được thi thể.
Về phần ngọc bài, thứ này chính là tấm ngọc bài hôm qua Lam Đại chưởng môn tiện tay ném cho hắn và Tử Tô, không ngờ lễ gặp mặt lại là một món pháp khí tiêu chuẩn.
Tên Lam Đại chưởng môn này cũng quá keo kiệt rồi.
Thanh Hoa Phái sớm muộn gì cũng tiêu đời dưới tay ông ta!
“Lễ xong!” Lúc này, Lục Lữ đạo nhân tuổi già sức yếu cầm chiếc chuông đồng trong tay, nhẹ nhàng gõ một cái. Vậy là nghi thức tế bái tổ sư đã hoàn thành, có thể nói là vô cùng đơn giản.
“Vậy là xong rồi?” Hứa Thuận hỏi.
“Còn có thể thế nào nữa?” Lam đạo nhân không nói gì, Lục Lữ đạo nhân đạo lại lên tiếng nói: “Mỗi nghìn năm tổ sư đều có thêm rất nhiều đồ tử đồ tôn, số lượng kinh khủng như vậy, sao người nhớ rõ hết được? Cứ làm theo quy trình là tốt rồi.”
“...”