Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Quả nhiên là phong cách của Thanh Hoa Phái, tiền bối đời chữ Lục cũng trừu tượng như vậy.

“Đồ tử đồ tôn không nên thân như ta, tới cả tư cách phi thăng cũng không có, sợ là trong mắt tổ sư...” Lục Lữ đạo nhân cười nói: “Cũng không khác gì con mèo con chó ven đường.”

“Tổ sư không phải người như vậy, chưa biết chừng tổ sư chỉ đơn giản là không nhớ được ngươi thôi!” Lam đạo nhân nói.

“Giỏi lắm! Hai người các ngươi lại đang nói xấu lão gia! Bị ta bắt được rồi!” Giọng điệu ngả ngớn của Thanh Hoa Kính lại vang lên trong nhà gỗ.

“Trong môn quy cũng không có điều nào là không thể nghị luận về tổ sư, ngươi bắt được thì sao chứ?” Lục Lữ đạo nhân cười nói: “Môn quy này bị đời chữ Lục chúng ta xóa đi rồi!”

“...”

Thanh Hoa Kính bị phản biện tới khó chịu.

Đúng là có lửa mới có khói, Thanh Hoa Phái này trừu tượng cũng không phải chỉ vì một người.

Thanh Hoa Phái trải qua bảy - tám nghìn năm lịch sử, còn môn quy cứ khoảng mấy trăm năm đến một - hai nghìn năm lại thay đổi một lần, đổi miết tới mức Thanh Hoa Kính cũng không biết môn quy hiện giờ là phiên bản nào nữa.

Thật là con mẹ nó khó!

Thanh Hoa Kính cũng không có cách nào khác cả. Nó nói không lại đám nhân tài Thanh Hoa Phái này.

Thanh Hoa Phái từ trước đến nay vốn là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mỗi người đều là nhân tài, chỉ tính tới chuyện đám người kia ngụy biện nói ra một đống văn hay ý tốt thôi cũng khiến Thanh Hoa Kính á khẩu không trả lời được.

Nó chỉ là một chiếc gương, sao có thể cãi lại con người?

Huống chi nó chỉ có một cái miệng mà người khác lại là có rất nhiều cái miệng.

Đấu võ mồm với đám người kia chính là nó tự rước lấy nhục cho mình!

Về phần đánh nhau?

Dù nó là pháp bảo cấp linh bảo nhưng lại không am hiểu công phạt, khi đối mặt với các đời nhân tài kiệt xuất của Thanh Hoa Phái đều bị bọn họ áp chế triệt để.

Trong môn phái vẫn còn một thanh pháp kiếm do Thanh Hoa đạo nhân lưu lại, nó mới sở trường công phạt. Nhưng thanh sắt vụn kia cả ngày đều cà lơ phất phơ, nếu không phải giả chết thì cũng là đang lặng lẽ xem trò vui, còn không để bụng hơn cả nó!

Đến cuối cùng, ở trong mắt nó, cơ nghiệp do lão gia để lại càng ngày càng biến động bất thường rồi!

Thanh Hoa Kính thấy trong mắt, đau trong lòng. Nhưng tới cả thanh sắt vụn kia cũng mở miệng khuyên nhủ nó: “Với tính cách của lão gia, dù có biết chuyện này, hẳn là lão gia cũng không lo lắng gì đâu, nên một tấm gương như ngươi thì lo cái gì mà lo chứ? Trời muốn mưa, lão gia muốn phi thăng, Thanh Hoa muốn trừu tượng, cứ tùy tiện để cho nó đi thôi!”

Bởi vậy nó mới lười cãi với tiểu tử Lục Lữ này, trực tiếp ẩn mình trong bí cảnh đại trận của Thanh Hoa Phái.

“Ồ? Kính Tôn hôm nay không ăn cơm à? Hay là tâm trạng không tốt? Chỉ vậy đã rời đi rồi sao?” Lục Lữ đạo nhân đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Thanh Hoa Kính nói gì mới cất giọng hỏi.

Hứa Thuận nhìn Lục Lữ đạo nhân vừa rồi còn lộ vẻ tuổi già sức yếu, tới giờ cách nói chuyện đã trở nên rung khí mười phần.

Chẳng lẽ người này chính là Bình Xịt Thánh Thể trời sinh! Chỉ cần phun người là tinh thần tỉnh táo lại ngay!

(喷子 – Bình Xịt chỉ những người như phát điên trên mạng, gặp ai cũng cắn một miếng được, cực kỳ ngoa ngoắt)

Thanh Hoa Kính không nói lời nào, Lục Lữ đạo nhân cũng thấy mất hứng, lão lại cầm chổi lên tiếp tục quét dọn. Trong từ đường tổ sư có trận pháp tránh bụi, không nhiễm bụi trần, nhưng Lục Lữ đạo nhân vẫn quét tước vô cùng nghiêm túc.

Lam đạo nhân hơi cúi người hành lễ với lão rồi dẫn Hứa Thuận và Tử Tô ra khỏi từ đường tổ sư.

Trên chiếc thuyền lá, Lam đạo nhân nói: “Đừng cho rằng nghi thức tế bái quá mức đơn giản mà lầm, nghi thức vốn là thứ càng rườm rà lại càng vô dụng. Nghi thức rườm rà của người thường là để gia tăng uy nghiêm, chúng ta không cần phải làm thế. Trong lòng không có sư chẳng có tổ thì nghi thức có nhiều hơn nữa cũng vô dụng, ngược lại trong lòng có sư có tổ thì không có nghi thức cũng vậy mà thôi.”

Nghĩ đến Lam đạo nhân mỗi ngày đều đang niệm bù《Độ Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh》gì đó, Hứa Thuận không khỏi oán thầm trong lòng: ‘Sư tôn, những lời này không phải là người đương trường bịa ra đấy chứ?’

Dường như cảm thấy lời nói vừa rồi còn không đủ thuyết phục, Lam đạo nhân lại nói thêm: “Tu sĩ chúng ta càng cần cảm thụ lý tưởng của tổ sư, tán đồng lý tưởng của tổ sư. Tán đồng tổ sư, tự nhiên sẽ tôn trọng tổ sư!”

Lý tưởng của tổ sư?

Còn có thứ này nữa à?

Chưa từng nghe nói bao giờ mà.

Hứa Thuận hỏi: “Xin hỏi sư tôn, lý tưởng của tổ sư là gì?”

Lam đạo nhân duỗi tay, một con linh điểu vốn đang bay trên không trung chợt hạ xuống tay Lam đạo nhân. Cũng không biết con chim nhỏ kia là giống gì, chỉ biết toàn thân có màu đen trắng, lớn bằng bàn tay, vô cùng linh động, nó đang đứng yên một chỗ, chớp mắt nhìn sư đồ ba người.

“Các ngươi đã từng hâm mộ chim chóc được tự do bay lượn trên bầu trời bao giờ chưa?” Lam đạo nhân nói.

Hứa Thuận nhìn xuống từng dãy núi non và mây trắng bên dưới chiếc thuyền lá, sau đó khẽ gật đầu.

“Khi vi sư còn nhỏ cũng từng hâm mộ chim chóc có thể tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng theo tu vi của vi sư dần tăng lên, vi sư đã quan sát một con chim rất lâu.”

Lam đạo nhân dùng một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve lưng chim, linh điểu nghiêng đầu cọ vào bàn tay Lam đạo nhân.

“Chim chóc cả ngày bay tới bay lui đều vì tìm kiếm đồ ăn, nên phần lớn thời gian trong một ngày của chúng đều bay vì no bụng.”

“Chúng bay cả đời là vì sinh tồn.”

“Chúng nó phải bay mới có thể sống sót. Chúng nó không bay thì sẽ chết!”

“Người bình thường chỉ ước được bay lượn như chim chóc, nhưng không biết vì sao chim chóc lại bay.”

“Tu sĩ chúng ta không giống chim chóc và phàm nhân, sẽ không vì sinh kế mà bôn ba khắp chốn. Bởi vậy chúng ta mới là sinh vật càng được tự do tự tại hơn chim chóc. Phải làm được chuyện mà mình muốn làm, như thế mới không uổng công tu hành một hồi!”

Nói xong ông ấy khoát tay, để con linh điểu trong tay bay ra ngoài, chui vào tầng mây.