Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đây chính là lý tưởng của tổ sư ư? Tự do hơn chim chóc?” Hứa Thuận ngây ngốc nhìn con chim vừa bay vào tầng mây.
Linh điểu nhẹ nhàng xoay mình, vẽ ra một quỹ tích màu trắng ngay giữa tầng mây.
Kiếp trước hắn từng trải qua những nấc thang cố định của đời người, học tập, làm việc, lập gia đình. Khi còn bé bị gia đình và trường học trói buộc, lúc trưởng thành lại bị xã hội và cuộc sống trói buộc, chưa bao giờ có cảm giác tự do tự tại.
Huống chi là tự do hơn cả chim chóc?
Đó là hi vọng xa vời mà ngay cả trong mộng của hắn cũng chưa từng có được!
Sợ là chỉ tu sĩ mới có thể ôm ấp hi vọng xa vời như vậy.
Không!
Đối với tu sĩ, đây vốn không phải là hi vọng xa vời mà là lý tưởng và mục tiêu!
“Không, đây là lý tưởng của ta! Không phải lý tưởng của tổ sư!” Lam đạo nhân khẽ lắc lắc đầu, nhìn hai người bọn họ rồi nghiêm túc nói: “Lý tưởng của tổ sư chính là không có lý tưởng! Không để ý tới lý tưởng, sẽ khiến chúng ta trở thành tu sĩ như chính mình mong muốn, sau đó bước lên con đường mà chính mình muốn đi!”
!!!
Không lấy sở thích của mình, không dùng con đường của mình để trói buộc đệ tử, đây chính là Thanh Hoa đạo nhân!
Tổ sư của Thanh Hoa Phái!
Phần lớn các vị tổ sư khai phái đều vì truyền thừa đạo thống và lý tưởng của mình mà rất ít khi để đám môn nhân tự làm điều mình muốn. Trong khi Thanh Hoa đạo nhân lại coi đồ tử đồ tôn của mình là người giống như mình, mà không phải truyền nhân trên con đường của mình.
Chẳng trách... Tuy ngoài miệng Lam đạo nhân hay nói tổ sư thế nọ thế kia, nhưng trong lòng lại tôn kính tổ sư một cách lạ thường.
Cũng vì tổ sư lưu lại nếp sống như vậy nên Thanh Hoa Phái mới có thể trở nên trừu tượng thế này, mới có thể sinh ra một người như Lam đạo nhân.
“Sư tôn, ta đã biết rồi!” Hứa Thuận trịnh trọng nói.
Tử Tô cũng nói: “Ta cũng biết rồi.”
Con người cao thượng, lý tưởng cao thượng, tất nhiên sẽ được bọn họ tán đồng.
Bọn họ đã hiểu tổ sư, cũng coi như đã hiểu Thanh Hoa Phái, bọn họ sẽ kiêu ngạo vì mình là đệ tử của môn phái này.
“Đến rồi, các ngươi hãy tu hành cho tốt đi! Nếu tu hành buồn tẻ thì có thể tới Thanh Hoa Cung dạo chơi một vòng, vi sư còn phải xử lý những chuyện khác nữa.” Chiếc thuyền lá chở ba sư đồ bọn họ tới trước cửa tiểu viện, Lam đạo nhân dặn dò hai người Hứa Thuận xong, chính mình lập tức quay người lại hóa thành một tia sáng rời đi.
Ông ấy vừa về tới môn phái chưa được mấy ngày, vẫn còn những chuyện khác phải xử lý.
Hứa Thuận cũng trở lại phòng của mình, bắt đầu tu hành. Căn phòng này rất đơn giản, bên trong có một tấm bồ đoàn, một chiếc bàn, mấy chiếc ghế dựa, vài chén trà và ấm trà.
Rất bình thường.
Hứa Thuận ngồi trên tấm bồ đoàn, âm thầm nhớ lại cả chặng đường mình và Lam đạo nhân đi qua thiên sơn vạn thủy, chỉ cảm thấy nhân gian hồng trần, tam giáo cửu lưu đều tràn ngập khí tức khói lửa nhân gian.
Mà những gì chứng kiến và nghe thấy trong hai ngày ở Thanh Hoa Phái này lại mang đến cho hắn một loại cảm giác tu sĩ rời xa hồng trần, chí khí cao vời, không cùng một cấp độ với phàm nhân.
Bất kể là trên phương diện vật chất hay trên phương diện tinh thần…
Một bên là đất, một bên là trời.
Một bên là người, một bên là Tiên.
Khoảng cách ở giữa chính là tu sĩ.
Hứa Thuận nghĩ tới những chuyện này xong lại vùi đầu vào tu hành.
Hắn muốn Trúc Cơ sớm một chút, tới cảnh giới Thông Thần sớm một chút, có được pháp lực sớm một chút, sau đó lĩnh hội loại cảm giác tự do tự tại bay lượn trên bầu trời loa.
Nhưng tự do tự tại không có gì trói buộc lại là kết luận do sư tôn Lam đạo nhân của hắn đưa ra sau khi quan sát chim chóc. Nó là đạo của sư tôn hắn mà không phải đạo của bản thân Hứa Thuận.
Bởi vậy chờ sau khi tu vi của hắn có chút thành tựu, hắn cũng muốn một lần nữa bước vào hồng trần, tìm kiếm con đường của riêng mình.
Tu hành, quyết định bởi tu, quyết định bởi hành, cũng quyết định bởi đạo.
Đạo của chính mình.
…
Tu hành trong núi, một ngày nối tiếp một ngày, một năm cũng như một ngày.
Theo lời Lam đạo nhân nói thì dưới cảnh giới Trúc Cơ, “Dù là heo cũng có thể tu luyện”, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy độ khó của chuyện tu hành ở quá trình này ra sao rồi, đúng vậy, là cực thấp.
Với Hứa Thuận, mỗi ngày hắn chỉ cần từng bước hấp thu linh khí, cải thiện thể chất, ăn uống no đủ là được. Không cần lo lắng đến vấn đề sinh tồn, không cần quan tâm tới chuyện gia đình, cứ tu luyện như vậy là xong thôi.
Cuộc sống như vậy mang đến cho Hứa Thuận một loại cảm giác cực kỳ đơn giản, cũng cực kỳ vui vẻ.
Tiếc là làm như vậy không thể tu luyện một mạch đến Đại Thừa kỳ rồi Phi Thăng kỳ được!
Ngoại trừ tu hành, mỗi ngày Hứa Thuận còn thừa ra rất nhiều thời gian, có thể làm rất nhiều chuyện khác. Ví dụ như luyện kiếm.
Kiếm pháp của hắn là《Thanh Hoa Kiếm Pháp》do Lam đạo nhân truyền thụ, ngay cả với khả năng quan sát của Hứa Thuận thì đây vẫn chỉ là một bộ kiếm pháp vô cùng cơ bản mà thôi.
Gì mà “Phượng Hoàng giương cánh”, “Ngựa hoang qua suối”, “Mò trăng dưới biển”, “Vượn trắng hiến quả”, “Tiên Nhân chỉ đường”, tên các chiêu thức đều là bốn chữ gieo theo vần, chiêu thức đều là bổ, chém, đâm đơn giản...
Trước kia, hắn vẫn áp dụng hình thức ‘ban ngày đi đường, ban đêm tu hành’, hiện giờ đã ở trong Thanh Hoa Phái, tất nhiên là không cần đi đường nữa, mà bài tập mỗi ngày cũng không quá dài, bởi vậy ngoại trừ thời gian đi đến thư viện của Thanh Hoa phái đọc sách, hắn cũng chỉ có luyện kiếm mà thôi.
Lúc này, hắn đang vung vẩy một thanh kiếm sắt bên trong tiểu viện, đó là thanh kiếm sắt Lam đạo nhân từng sử dụng khi lưu lạc ở nhân gian, cũng là thanh kiếm Lam đạo nhân dùng để chém giết yêu ma trong cái giếng nước ở thôn cũ của Hứa Thuận. Nó đã được Hứa Thuận mang về, dùng để luyện kiếm.
Nói đến kiếm, hắn vẫn còn một thanh kiếm khác được Thanh Đào đạo nhân tặng cho. Thanh kiếm kia hàn quang bắn ra bốn phía, vừa nhìn cũng biết không phải vật phàm. Nhưng nghĩ đến mối quan hệ phức tạp giữa Lam đạo nhân và Thanh Đào đạo nhân, Hứa Thuận lại có cảm giác mình dùng thanh kiếm kia không được thích hợp cho lắm.