Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thời gian một năm không chỉ khiến tu vi của Hứa Thuận đạt đến Luyện Khí tầng chín, mà kiếm pháp cũng lô hỏa thuần thanh.

Lúc bắt đầu hắn cảm thấy luyện kiếm cũng không có gì thú vị, nhưng luyện lâu lại phát hiện luyện kiếm rất vui vẻ.

Hắn đã hoàn toàn quen thuộc các kiếm chiêu kia, hoàn toàn dựa vào bản năng thân thể tung kiếm chiêu, một chiêu lại một chiêu, một lần lại một lần.

Như thể sức mạnh nào đó trong cơ thể bị đánh thức, khiến hắn càng luyện càng có tinh thần.

Cách chỗ hắn luyện kiếm không xa, Tử Tô ngồi trước cửa gian phòng nhỏ của mình, nhìn Hứa Thuận múa kiếm sắt thành một luồng ngân quang.

Tử Tô mặt không đổi sắc nhưng trong lòng lại không tránh khỏi suy nghĩ.

Tam sư huynh của mình quá khắc khổ rồi.

Không phải khắc khổ bình thường mà là rất khắc khổ, cực kỳ khắc khổ! Mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là luyện kiếm, luyện một cái là cả ngày luôn.

Còn tới thư viện trong tông môn đọc sách, mẹ nó còn là trời chưa sáng đã đi, vừa sáng lại trở về.

Sau khi trở về lại luyện kiếm.

Đây đâu phải luyện kiếm nữa, đây là mê muội mất rồi!

Kiếm pháp cơ bản đơn giản như vậy mà luyện nguyên cả ngày! Mỗi ngày đều như thế, kiên trì cả một năm!

Trong một năm này, ngoại trừ ăn cơm, Hứa Thuận chỉ làm ba việc là tu luyện, đọc sách, luyện kiếm.

Sư đệ như gã nên luyện theo hay không luyện theo đây?

Nếu luyện... Những loại kiếm pháp cơ bản kia gã chỉ cần xem một lần là biết, luyện nữa chỉ là lãng phí thời gian.

Nếu không luyện... Có phải lại thái độ này sẽ cho thấy gã tu hành không đủ khắc khổ hay không?

Nhất là khi Hứa Thuận đã là Luyện Khí tầng chín mà gã chỉ là Luyện Khí tầng sáu.

Trước kia gã đã Trúc Cơ, sau khi được Lam đạo nhân gột tẩy tu vi, gã mới tu luyện lại từ đầu. Theo lý mà nói, gã nên là ngựa quen đường cũ một đường nhảy vọt mới đúng, thế mà hiện giờ gã tu luyện còn không nhanh bằng một người chưa từng tu luyện bao giờ.

Đúng là không hợp lẽ thường!

Thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu trong lòng Tử Tô: Sư huynh... Ngươi cuốn cái đậu mẹ gì vậy!

(卷 – cuốn: chỉ một người cố gắng quá độ, chẳng hạn bài tập yêu cầu viết 3000 từ thì người này sẽ viết tới 8000 từ

你马 là từ chửi tục, để tránh bị kiểm duyệt từ nên đổi thành từ 马 – mǎ – Ngựa đồng âm với 妈 – mā – Mẹ)

Trước kia gã không hiểu cuốn có ý gì, giờ thì đã hiểu.

“Sư huynh, sao không nghỉ ngơi một lát đã?” Tử Tô nhìn trời, đoán chừng từ sáng đến giờ Hứa Thuận đã luyện kiếm hai canh giờ.

“Ta chưa mệt, so với đánh ốc vít còn thoải mái hơn nhiều!” Hứa Thuận thuận miệng đáp.

Ốc vít là ai?

Tại sao phải đập gã?

Sao đánh ốc vít lại mệt mỏi như vậy?

Tử Tô rất muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không hỏi. Bởi gã biết dù hỏi cũng không có kết quả.

Từ xa nhìn thấy một đám mây sặc sỡ bay tới, Tử Tô biết người mình chờ cuối cùng cũng tới.

“Tử Tô sư huynh, để ngươi đợi lâu rồi!” Một bóng người xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy xuống từ đám mây.

Tử Tô nhìn nữ tử yếu đuối nhưng lại vô cùng xinh đẹp trước mắt, cảm giác hơi hoa mắt.

Nữ tử này mặc đạo y màu tím trắng thanh nhã, đạo y nhẹ nhàng lay động theo gió, như đóa bách hợp mới nở, thuần khiết mà lại dịu dàng.

“Không đợi lâu đâu, Tử Yên sư muội.” Tử Tô dùng giọng điệu ôn hòa nhất nói ra.

Tử Yên là đồ đệ của Lam Vũ đạo nhân, người này lại là đồ đệ của Thanh Đào đạo nhân, cùng thế hệ với bọn họ.

“Sư huynh, hôm nay là Đông Tuyết Trà Hội, là tiệc trà do các sư huynh sư muội đời chữ ‘Tử’ mở ra. Tham gia tiệc trà này chẳng những có thể ra ngoài ngắm tuyết, còn có thể trao đổi kinh nghiệm tu hành, liên hệ tin tức với nhau.” Tử Yên cười nói.

Khuôn mặt của nàng là tạo hình tinh xảo nhất của ông trời, giữa hai hàng mày lộ ra một vẻ ưu sầu thản nhiên.

Đôi mắt nàng tựa như ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm.

Mũi nàng thẳng tắp mà thanh tú, bờ môi căng mọng, hơi cong lên, tăng thêm mấy phần khí chất động lòng người.

Tử Tô nhìn tới ngây dại, tới tận khi Tử Yên nhẹ nhàng đẩy gã một cái, gã mới nói: “Được, được, nghe theo sư muội, còn phải làm phiền sư muội.”

Tuy miệng gã gọi Tử Yên là sư muội, nhưng gã vẫn chỉ có tu vi Luyện Khí tầng sáu mà Tử Yên thì đã là Long Hổ kỳ, có thể điều khiển pháp khí. Gã chỉ có thể dùng ké “đám mây ngũ sắc” của Tử Yên mới có thể tới tham gia Đông Tuyết Trà Hội.

Về phần vì sao Tử Yên lại lôi kéo Tử Tô tham gia Đông Tuyết Trà Hội thì bởi Tử Tô có một vị sư tôn tốt.

Trong các tu sĩ đời chữ Lam, trước mắt chỉ có mình Lam Nhiêm là tu sĩ Đại Thừa kỳ có hi vọng phi thăng.

“Tử Tài sư huynh cũng ở đây, chi bằng cùng đi luôn?” Tử Yên nhìn Hứa Thuận đang luyện kiếm, hô một tiếng.

Hứa Thuận không nói gì, chỉ tiếp tục luyện kiếm.

Tử Yên nhìn Hứa Thuận luyện kiếm, cau mày, mím môi hô: “Tử Tài sư huynh, cùng tham gia Đông Tuyết Trà Hội không?”

“Tam sư huynh, sao không cùng đi luôn?” Tử Tô cũng nói: “Sư tôn cũng dặn chúng ta giao lưu nhiều hơn với người cùng thế hệ mà!”

“Các ngươi đi đi! Ta đang luyện kiếm!” Hứa Thuận vung kiếm trong tay, nói.

Hắn không có chút hứng thú nào với cái gọi là trà hội này.

Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy hứng thú với luyện kiếm.

“Tử Tài sư huynh...” Tử Yên cảm thấy Tử Tài có chút quái gở, nói: “Đều là đồng môn sư huynh đệ, sao không làm quen với nhau một chút?”

Hứa Thuận chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục luyện kiếm.

Tử Yên còn muốn nói gì đó, Tử Tô lại bảo: “Sư muội, chúng ta đi trước đi. Tính tình của sư huynh trước giờ vẫn vậy.”

“Vậy... Được rồi!” Tử Yên nhấc tay, đám mây ngũ sắc trên bầu trời lập tức bay xuống chân nàng và Tử Tô.

Sau đó mây ngũ sắc bay lên, đưa hai người bọn họ bay về phương xa.

Trên đám mây ngũ sắc, Tử Tô nhìn Tử Yên tựa như có thể theo gió bay đi, chỉ cảm thấy, nếu có thể cùng Tử Yên sư muội bay trên mây cả một đời thì tốt quá.

“Sao ngươi không đi?”

Chờ bọn họ đi rồi, một giọng nói đột nhiên vang lên trong lòng Hứa Thuận.

Thanh âm kia hơi sắc nhọn lại có chút tang thương, nghe giống như giọng một lão nhân.

“Trong tay có kiếm, trong lòng tất nhiên không có chỗ cho nữ nhân.” Hứa Thuận cũng đáp trong lòng.

Hắn biết thanh âm này.

Thanh Hoa Kiếm.