Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một điều khác ở Hứa Thuận khiến nó tò mò chính là trong miệng Hứa Thuận thi thoảng sẽ có những từ rất khó hiểu.

“Ốc vít à!” Hứa Thuận nhẹ nhàng vung thanh kiếm sắt trong tay, tiếp tục luyện《Thanh Hoa Kiếm Pháp》

“Ốc vít chính là một tên ác bá trong thôn chúng ta, hắn còn có nhân tình gọi là đai ốc.” Hứa Thuận nhớ lại chuyện lúc đi làm thuê, nói: “Ốc vít chua ngoa, đai ốc cay nghiệt. Tướng mạo cả hai đều xấu xí, cấu kết với nhau làm việc xấu, khiến người ta chán ghét.”

Thanh Hoa Kiếm nói: “Về sau ngươi không chịu được nên đánh bọn họ?”

“Không thể nói là ta đánh bọn họ được, dù sao cũng là bọn họ động thủ trước.” Hứa Thuận nói: “Bọn họ hở chút là trừ tiền, hở chút lại bảo làm thêm việc, ai mà chịu được? Còn chẳng thể nói lý với bọn họ! Đành phải đánh nhau với bọn họ thôi.”

“Bọn họ rất khó đánh, đánh bọn họ rất khó, không chỉ thân thể mệt mỏi mà trong lòng cũng mệt! Đánh một ngày, khi về đến nhà sẽ mệt đến mức cơm cũng không muốn ăn! Có đôi khi thủ đoạn của ốc vít với đai ốc ác độc một chút còn có thể khiến người ta tức giận đến mức không ngủ nổi.”

“Mỗi ngày đều là một loại giày vò giống như nhau, mỗi ngày đều không biết ngày mai còn có thể tiếp tục kiên trì hay không. Nhưng đến cuối cùng vẫn như thế mà qua.”

Thanh Hoa Kiếm nghi hoặc nói: “Ta dù nghe không hiểu lắm nhưng lại có cảm giác hình như những lời ngươi nói không phải là nói đến chuyện đánh ốc vít.”

Cảm giác đánh người không phải như vậy.

Hứa Thuận vẫn luyện kiếm, lại nói tiếp: “So sánh với việc đánh ốc vít thì luyện kiếm thật sự rất đơn giản. Chẳng mệt mỏi tí nào, còn rất vui vẻ nữa!”

“Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy trong lòng có thứ gì đó cứ lên lên xuống xuống theo kiếm chiêu. Chẳng lẽ ta sắp đột phá Luyện Khí kỳ, tiến vào Trúc Cơ kỳ?”

Hắn chợt thấy dường như trong lòng mình có một thứ gì đó muốn phun trào ra theo thanh kiếm trong tay.

“Ôi... Ta là một thanh kiếm, sao biết chuyện tu hành của con người các ngươi được?” Thanh Hoa Kiếm tủm tỉm cười nói, rốt cuộc cũng đến lượt nó bắt bí Hứa Thuận.

“Ngươi không phải kiếm, ngươi là Kiếm Nương!” Hứa Thuận sửa lại.

“Con mẹ nó ngươi có thể đừng nhắc tới Kiếm Nương được không!” Thanh Hoa Kiếm sắp sụp đổ rồi!

“Lải nhải, đã thế bụng dạ còn hẹp hòi! Ngươi không phải Kiếm Nương thì ai là Kiếm Nương?” Hứa Thuận khích tướng: “Thế ngươi có nói không?”

“Tình huống của ngươi là sắp luyện ra kiếm khí! Không phải Trúc Cơ!” Thanh Hoa Kiếm bị móc mỉa đến mức không chịu nổi đành phải nói.

Nó chỉ hận không thể vung một tia kiếm quang đánh chết Hứa Thuận, nhưng nó không làm thế được. Nó vốn là kiếm hộ đạo của Thanh Hoa Phái, vì đấu võ mồm không lại mà chém đệ tử nhà mình thì e rằng sẽ bị đặt ở trên cột sỉ nhục, để người ta cười một vạn năm.

Nó là kiếm cần thể diện.

“Kiếm khí?” Hứa Thuận bổ kiếm trong tay vào không khí, phát ra tiếng “vù vù”.

“Kiếm khí là cái gì?” Hắn liên tục vung kiếm, đều là âm thanh kiếm cắt qua không khí.

“Kiếm chính là tâm đao, hiện tại tu vi của ngươi không đủ, tất nhiên không thể phát ra kiếm khí.” Thanh Hoa Kiếm nói mà vẫn không cam lòng.

“Ngươi nói tâm, là tâm gì?” Hứa Thuận hỏi.

Một từ “Thần” đã có rất nhiều ý nghĩa, “Tâm” tất nhiên cũng sẽ có rất nhiều ý nghĩa.

“Tự mình nghĩ đi!” Thanh Hoa Kiếm rầu rĩ nói.

Nó cảm giác mình nói không lại Hứa Thuận, bị Hứa Thuận chèn ép khắp nơi.

Đáng giận, rõ ràng mấy nghìn năm qua nó âm thầm học tập rất nhiều kỹ xảo ngôn ngữ, sao mẹ nó vẫn không thể nói lại người khác chứ!

“Nói chuyện toàn nói nửa vời, ngươi còn nói ngươi không phải nữ tính!” Hứa Thuận tiếp tục trào phúng Thanh Hoa Kiếm.

Nhưng Thanh Hoa Kiếm không đáp lời, nó đi rồi.

“Đầu voi đuôi chuột!” Hứa Thuận đã quen với tác phong của Thanh Hoa Kiếm, đột nhiên đến rồi lại đột nhiên rời đi.

Nếu không phải hắn còn trẻ, sợ là đã bị dọa đến phát bệnh rồi.

Hứa Thuận tiếp tục luyện kiếm, kiếm chiêu quay cuồng trong tay hắn, trong lòng hắn như có thứ gì đó cũng muốn phun ra theo kiếm chiêu!

Hắn càng luyện càng nhanh, càng luyện càng thứ trong lòng lại càng rõ ràng.

Xoay người một cái, hắn nâng kiếm bước tới rồi đâm thẳng, chính là chiêu “Ngựa hoang qua suối”!

“Két” một tiếng, kiếm sắt bị sức mạnh của kiếm chiêu và sức mạnh trong lòng hắn làm đứt đoạn, gãy thành hai nửa.

Hứa Thuận nhìn thanh kiếm gãy thành hai mảnh, thu dọn xong lại vào phòng lấy một thanh kiếm khác ra, chính là thanh kiếm Thanh Đào đạo nhân đưa cho Hứa Thuận coi như quà gặp mặt.

Vì chuôi của thanh kiếm này phủ kín Long văn và vân văn, đầu kiếm là hình con Li.

Bởi vậy nó có tên Li Thủ Kiếm.

Nhẹ nhàng vung Li Thủ Kiếm, hàn quang như nước chiếu lên toàn bộ tiểu viện.

Hứa Thuận tiếp tục luyện kiếm, ngân quang trong tay hắn nổ tung, giống như không phải tay hắn vung vẩy một thanh kiếm mà là một con ngân Long.

Hắn không ngừng luyện đi luyện lại《Thanh Hoa Kiếm Pháp》, muốn biểu đạt ra cảm giác phập phồng trong lòng mình.

Nhanh, kiếm của hắn càng lúc càng nhanh, khắp sân đều là ngân quang bắn ra bốn phía.

Mũi kiếm sáng ngời cắt qua không khí, không hề có thanh âm nào, chỉ khi mũi kiếm chuyển động mới có tiếng xé gió.

Từ giữa trưa đến khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Hứa Thuận luyện đến đầu đầy mồ hôi, nhưng cảm giác trong lòng vẫn không thể biểu đạt ra được, khiến hắn có chút khó chịu.

Giống như trong tay có kiếm, dũng khí bùng lên, lòng có bất bình lại không biết hướng về ai!

“Nói với ngươi rồi, tu vi của ngươi không đủ! Chờ ngươi đến cảnh giới Thông Thần, Tâm và Thần hợp, Thần và Ý hợp, tự nhiên sẽ phát ra kiếm khí.”

Không biết Thanh Hoa Kiếm lại xuất hiện từ lúc nào.

Nó cứ xuất quỷ nhập thần, âm thầm rình coi như vậy.

“Biết rồi, tránh ra đi!” Hứa Thuận vừa thở hổn hển vừa nói.

Với tu vi Luyện Khí tầng chín của hắn hiện giờ, giơ tay nhấc chân đều mang theo thần lực nghìn cân, giờ luyện kiếm thôi cũng tự làm mình chật vật như vậy, chứng tỏ kiếm của hắn thật sự rất nhanh, rất tiêu hao thể lực.

Nếu vì tu vi không đủ thì không cần cưỡng cầu.

Thế là hắn cầm kiếm lên, như thể ông già trong công viên, chậm rãi luyện, coi như một cách nghỉ ngơi.