Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tiểu tử, ngươi chú ý giọng điệu nói chuyện với ta đấy! Ta chính là Thanh Hoa Kiếm!” Thanh Hoa Kiếm bị thái độ khinh miệt của Hứa Thuận chọc giận, phẫn nộ quát.

“Haizz! Nghĩ đến tổ sư Thanh Hoa đạo nhân của Thanh Hoa Phái chúng ta phong độ cỡ nào, sao lại có một thanh pháp kiếm chỉ biết âm thầm rình coi người khác như ngươi chứ?” Hứa Thuận nói với vẻ khinh bỉ:

“Loại kiếm không ra gì như thế, chi bằng ngươi đổi tên thành Thanh Hoa Châm đi? Chuyên nhắm vào khe hở của người khác!”

“Hừ? Phong độ cỡ nào?” Thanh Hoa Kiếm vạch trần: “Lão gia năm đó cũng chỉ như thế mà thôi, có thể đánh lén thì sẽ đánh lén, làm gì có phong độ gì đáng nói? Ta ở cùng lão gia gần nghìn năm, chẳng lẽ lại không biết?”

“...”

Lần này đến lượt Hứa Thuận nghẹn lời, chút chuyện hắn biết về Thanh Hoa đạo nhân đều là qua miệng Lam đạo nhân. Ngay cả cuốn 《Tổ Thuyết》trong thư viện Thanh Hoa cũng bị người ta mượn đi từ rất lâu rồi, hắn muốn xem cũng không xem được. Hắn nào biết lúc Thanh Hoa tổ sư đánh người cũng đạt đến trình độ có thể đánh lén thì sẽ không cường công chứ?

“Chắc hẳn năm ấy tổ sư gian khổ, lại thêm bầu không khí tại Tu Tiên giới không được tốt lắm, bởi vậy mới không thể không làm như thế.” Hứa Thuận nói: “Sao ngươi không biết thông cảm cho chỗ khó của tổ sư hả?”

“Năm đó lão gia có chuyện gì mà khó xử? Suốt ngày không phải uống rượu thì cũng đánh nhau, khoái hoạt thì có đấy, gian khổ thì không nha!” Thanh Hoa Kiếm lại nói: “Nói về lão gia làm sao ngươi hiểu rõ bằng ta được?”

“...”

Hôm nay mẹ nó không có cách nào tán gẫu được nữa rồi. Hứa Thuận lười tán gẫu với Thanh Hoa Kiếm thích rình coi này, lại đi tiếp tục luyện kiếm.

Thanh Hoa Kiếm cũng cảm thấy thỏa lòng rời đi, rốt cuộc nó cũng thắng được một ván, làm Hứa Thuận không còn lời nào để nói.

Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen Hứa Thuận mới đi ăn cơm, sau đó bắt đầu tu luyện theo《Thanh Hoa Chân Kinh》. Hắn ngồi xếp bằng, cảm nhận được thiên địa linh khí ngay bên ngoài cơ thể mình, nhưng hắn không thể hấp thu được nữa.

Hắn đã lên tới Luyện Khí tầng chín đại viên mãn.

Dưới sự vận chuyển của Thanh Hoa Chân Kinh, linh khí hấp thu được trước đó đang chậm rãi cải tạo thân thể của hắn, hiện giờ đã đạt đến trình độ lượng biến khiến cho chất biến, quá trình tu hành cũng chuẩn bị tiến vào thời khắc mấu chốt rồi.

Trúc Cơ kỳ.

Nhiều thì hai trăm ngày, ít thì tám - chín mươi ngày.

Dưới sự dẫn dắt của công pháp, thân thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ sẽ phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như một con sâu lột xác thành hồ điệp.

Chờ sau khi hoàn thành Trúc Cơ kỳ, tu sĩ mới thật sự là tu sĩ!

Hứa Thuận yên lặng đả tọa tu hành, vận chuyển chân khí, bắt đầu quá trình này.

Hắn chờ ngày này đã rất lâu rồi.

Sau một đêm tu hành, Hứa Thuận mở mắt ra. Hiện tại hắn đã là một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Hắn đứng dậy rửa qua mặt mũi, nhân lúc trời còn chưa sáng, hắn chậm rãi đi tới thư viện Thanh Hoa.

Thư viện Thanh Hoa không phải một tòa lầu mà là một ngọn núi. Trong núi là hàng đống thư tịch do Thanh Hoa Phái sưu tập được suốt mấy nghìn năm qua. Có loại về tu hành, có loại là tạp văn dị sự, có loại là nhạc phổ, có loại lại là truyện ký nhân vật, còn có sách tranh do tiền bối tổ tiên tự tay vẽ.

Những cuốn sách tranh kia, Hứa Thuận muốn chỉ trích một câu cũng không tìm được, bởi chúng thật sự quá hút hàng.

Thời điểm Hứa Thuận đến nơi, trong thư viện chỉ có vài người đang chong đèn đọc sách. Hắn đến sớm như vậy cũng vì buổi sáng ít người, có thể tìm được sách mình muốn xem.

Hắn đang nghĩ đọc cái gì đây thì đột nhiên nhìn thấy một quyển《Tổ Thuyết》

Tiên giới và Tu Tiên giới có thể truyền tin tức cho nhau qua phương thức đặc biệt.

Gọi là truyền tin cho nhau nhưng phần nhiều là Tiên giới truyền tin tức cho Tu Tiên giới. Tu Tiên giới muốn truyền tin tức cho Tiên giới sẽ phải trả cái giá rất lớn.

Bởi vậy có thể thấy năng lực phá của của Thanh Đào đạo nhân.

Trong bảy tám nghìn năm qua, cứ cách mấy chục năm Thanh Hoa đạo nhân lại truyền tin tức về cho tông môn, thêm Tiên Nhân phi thăng lên cũng sẽ truyền lại tin tức, tập hợp thành một quyển sách thật dày.

Tổ sư nói gì đó, chính là《Tổ Thuyết》, vô cùng hợp lý.

Trong thư viện Thanh Hoa,《Tổ Thuyết》không phải một bản mà có rất nhiều bản. Chỉ là hầu hết thời gian《Tổ Thuyết》đều bị tu sĩ mượn đọc.

Theo thời gian quan của tu sĩ, mượn mấy chục năm cũng không phải quá lâu. Bởi vậy, trong thư viện Thanh Hoa này《Tổ Thuyết》vẫn luôn cung không đủ cầu.

Hứa Thuận đã muốn xem bản《Tổ Thuyết》đại danh đỉnh đỉnh này từ lâu rồi, hôm nay cuối cũng cũng được thấy!

Hắn cầm một quyển《Tổ Thuyết》dày cộp đi vào trong thư viện, tới chỗ ngồi quen thuộc của mình.

Hắn cũng muốn cầm về xem, nhưng thư viện Thanh Hoa có quy định, tu sĩ cảnh giới Long Hổ trở xuống không được mượn sách về, đúng là mẹ nó chết tiệt!

Trang《Tổ Thuyết》đầu tiên chính là câu nói đầu tiên Thanh Hoa đạo nhân truyền xuống bảy tám nghìn năm trước.

“Ha ha ha! Lão phu phi thăng Tiên giới rồi! Lão phu mẹ nó phi thăng Tiên giới rồi! Làm Tiên Nhân thật sự rất thú vị! Ha ha ha!!”

Cả một câu đều là ha ha ha, đủ thấy Thanh Hoa đạo nhân vui vẻ thế nào.

Có thể phi thăng thành Tiên Nhân, có ai không vui chứ?

Trang thứ hai là câu nói thứ hai.

“Mông nữ nhân Tiên giới lớn thật đấy! Chân cũng rất dài! Khuôn mặt rất đẹp!”

“...”

Lần này đến lượt Hứa Thuận không còn lời nào để nói, tổ sư ngươi cầm đầu đùa giỡn lưu manh!

Bên cạnh câu nói này còn có phê bình chú giải. Lời chú giải rất nhiều, lấp đầy trang thứ hai và trang thứ ba.

“Ta cũng muốn nhìn!”

Bên cạnh lời chú giải lại có chú giải.

“Muốn nhìn +1!”

“+2!”

“+3”

“...”

“+10086!”

“Cấm chỉ thêm nước vào chú giải, Thanh Hoa Phái chúng ta không có nhiều người như vậy!”

Ôi... Tiền bối Thanh Hoa Phái cũng biết chơi thật đấy.

Chẳng trách mãi không mượn được《Tổ Thuyết》, mẹ nó hóa ra là đọc xong lời tổ sư nói lại đọc tới phê bình chú giải, sau đó chính mình cũng viết thêm lời chú giải.

Thời gian cứ như vậy bị kéo dài.

Nghĩ đến chuyện những lời chú giải này đều do các đời tiền bối trong Thanh Hoa Phái để lại, chưa biết chừng trong đó còn có cả Lam đạo nhân, Hứa Thuận cảm thấy thế giới này có chút quái dị.