Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bởi vậy hắn dứt khoát cầm bút lên, suy nghĩ một lát, cuối cùng mới viết thêm một câu bên cạnh những lời phê bình chú giải dày đặc trên sách.
“Ta xem rồi, đều là mặt hàng bình thường!”
Sau đó, hắn lật sang trang, nhìn trang thứ tư, vẫn là một đoạn lời nói của tổ sư.
“Mẹ nó chứ, đám nữ tiên kia dường như đều xem thường nhóm Tiên Nhân từ các nơi phi thăng lên như chúng ta, coi chúng ta là đồ nhà quê! Các đồ nhi, các ngươi biết chuyện này không? Thì ra ngoại trừ thế giới này của chúng ta còn có tu sĩ tới từ thế giới khác nữa, bọn họ phi thăng lên cũng là đi tới Tiên giới.”
Đoạn này chứa lượng tin tức khá lớn, Hứa Thuận cẩn thận suy nghĩ một hồi. Đầu tiên là trên Tiên giới, ngoại trừ Tiên Nhân phi thăng lên thì vẫn còn những Tiên Nhân khác nữa, hình như ngay từ đầu, bọn họ đã có mặt tại Tiên giới rồi. Tiếp theo là các thế giới khác, lại có những thế giới khác cũng có thể tu tiên, sau đó phi thăng lên Tiên giới.
Rốt cuộc Tiên giới là nơi như thế nào?
Có mối liên hệ gì với các thế giới khác?
Công pháp của các Tiên Nhân phi thăng từ thế giới khác đều giống nhau ư?
Tất cả bọn họ đều tu hành giống nhau sao?
Lời phê bình chú giải ở đoạn này cũng ít đi nhiều, phần lớn là một ít lời chú giải như “Không biết”, “Đã hiểu”, “Thiên địa quá nhiều”.
Hứa Thuận lại lật trang tiếp theo.
“Phiền phiền phiền! Làm Tiên Nhân cũng không có gì hay, đám Tiên Nhân kia thật phiền!”
Mặt Hứa Thuận toàn dấu chấm hỏi.
Không phải chứ, mới qua mấy câu mà thái độ của tổ sư đã thay đổi rồi? Rốt cuộc thì Tiên giới có dạng gì? Vì sao tổ sư lại thay đổi nhận xét gần như một trăm tám chục độ như vậy?
“Đám Tiên Nhân kia” đang ám chỉ ai? Vì sao có thể khiến tổ sư thích ngắm mông cũng phải cảm thấy rất phiền?
Lời chú giải ở hai trang này khá là lộn xộn.
“Tổ sư, ta cũng muốn phiền một chút đây.”
“Lầu trên ngươi muốn cái rắm ấy!”
“Chờ ta phi thăng tới Tiên giới sẽ giúp tổ sư phân ưu giải nạn.”
“Người đời đều nói thần tiên tốt, ai biết thần tiên cũng có phiền não đâu? Thôi, Tiên này không tu cũng được!”
“Lầu trên ngươi quá phiến diện rồi, theo ta, khẳng định là ngươi tu hành không được tốt lắm thì có.”
Hứa Thuận tùy tiện lướt qua, cảm thấy không có gì thú vị, lại tiếp tục đọc trang tiếp theo.
“Các đồ nhi, có một nữ tiên muốn làm sư nương của các ngươi. Nhưng đối phương muốn ta đổi tên, nói tên của ta đã phạm húy Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế, còn muốn đầu nhập dưới trướng Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế!”
Có thể thấy Thanh Hoa đạo nhân đang rất bối rối, nếu không sẽ không đặc biệt truyền xuống một câu như vậy.
“Nếu ta là tổ sư sẽ cưới nữ tiên kia, sau đó dẫn theo nữ tiên song túc song phi. Đổi tên cái gì? Đầu nhập cái gì? Không tồn tại!”
Đây là trang có nhiều lời phê bình chú giải nhất!
“Đúng!”
“Chuẩn!”
“Nên thế!”
Còn lại một số lời chú giải khác đều là kẻ ngồi rỗi xem trò hay, không ngại lớn chuyện.
“Tổ sư cũng có người tán tỉnh, sao ta lại không có?”
“Sao ngươi giống tổ sư được? Ngươi có da mặt dày như tổ sư không?”
“Lầu trên đang nói bậy chuyện có thật gì thế!”
Đoạn trước nói đại đa số nữ tiên đều coi thường Tiên Nhân phi thăng lên Tiên giới, giờ lại có nữ tiên tán tỉnh Thanh Hoa đạo nhân nhưng kèm theo điều kiện, sợ là...
Hứa Thuận tiếp tục lật về sau, chỉ thấy một chữ.
“Đau!”
Thanh Hoa đạo nhân và nữ tiên khiến ông bối rối kia giờ thế nào rồi?
Tuy ông không nói nhưng hắn vẫn có thể đoán được.
Hứa Thuận thở dài một hơi, sau đó lật xem trang tiếp theo.
Hai trang này không có bất cứ lời phê bình hay chú giải nào cả, người đọc tới đây đều có thể hiểu được tâm trạng của tổ sư.
Không lời còn hơn cả vạn lời.
“Hắc hắc! Các đồ nhi, Tiên giới loạn rồi, Tiên Nhân lại quyết đấu sinh tử vì một vài món đồ mà ngay cả ta nhìn cũng chướng mắt. Nhất là đám Tiên Nhân trời sinh, thần thánh trời sinh kia! Thật sự là quá xấu xí, quá xấu xí! Ha ha ha... Ha ha ha ha...”
Trang tiếp theo chính là một đoạn văn như vậy, chỉ là văn tự nhưng lại lộ ra sự điên cuồng.
“Xong rồi! Tổ sư sắp điên rồi!”
“Tổ sư, tổ sư người phải kiên cường lên!”
“Mẹ kiếp! Tổ sư làm sao vậy?”
“Suỵt ~ cũng may ta là đồ tôn của tổ sư, biết tổ sư không sao cả.”
“Lầu trên, ngươi biết tổ sư không sao nhưng không biết tổ sư điên rồi à?”
“Bậy bạ! Để ta tiết lộ cho mà nghe, tổ sư không có việc gì! Tổ sư ngộ đạo!”
Đoạn này lời phê bình chú giải cũng lung tung rối loạn, chỉ có một câu khiến Hứa Thuận cảm thấy tạm được.
“Tu Tiên giới không khiến tổ sư nổi điên, Tiên giới lại khiến tổ sư nổi điên, có thể thấy Tiên giới còn không bằng Tu Tiên giới chúng ta! Chư vị cùng thế hệ và các hậu bối, lúc phi thăng hãy để ý một chút!”
Lời chú giải phía dưới câu này thì toàn nước.
“Lầu trên nói có lý lắm, nhưng chuyện này có liên quan gì đến người như ta đâu.”
“Nói rất phải, đó đều là chuyện Đại Thừa kỳ cần suy xét, có liên quan gì với chúng ta đâu?”
“+1!”
“+2!”
Tu Tiên giới có thể suy xét đến chuyện phi thăng, suy xét Tiên giới sau khi phi thăng có dạng gì đều là lông phượng sừng lân.
Phần nhiều vẫn là tu hành đến một nửa đã thân tử đạo tiêu.
Hứa Thuận lại lật một tờ.
“Tiên Nhân trời sinh, thần thánh trời sinh, chưởng quản Tiên giới! Chuyện họ làm ta không đảm đương nổi?”
“Thứ chó má!”
“Tổ sư uy vũ!”
“Tổ sư trâu bò!”
Một trang này lời chú giải đều là tâng bốc tổ sư nhà mình, còn mẹ nó đều là chữ to, lít nhít chồng lên nhau, khiến Hứa Thuận nhìn tới đau cả mắt.
Cực kỳ giống mưa bình luận rác.
Lúc đó nhìn thấy tin tức từ Tiên giới truyền về này đều là đồ đệ của Thanh Hoa đạo nhân, tu sĩ đời chữ Xích, chắc chắn sẽ rất lo lắng cho sư tôn vừa phi thăng đến Tiên giới của mình.
Hiện giờ mọi người nhìn thấy đều là những chuyện tổ sư làm trong mấy nghìn năm qua.
Là quá khứ, là lịch sử, là huy hoàng của tổ sư.
Tất nhiên là phải tâng bốc một phen.
Trong một góc phòng nào đó, Hứa Thuận cũng viết xuống lời chú giải “Vương hầu khanh tướng há cứ phải là con dòng cháu giống”.
Sau khi viết xong, Hứa Thuận mở ra trang kế tiếp.“Hì... Sảng khoái!”
Lần này tới cả Hứa Thuận cũng nghi ngờ có phải tổ sư nhà mình phát bệnh trên Tiên giới rồi không?
Sao đến Tiên giới rồi còn nổi điên thế này?