Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phần còn lại chỉ có thể đợi sau này lại xem tiếp, tuy không biết lần sau là bao giờ, nhưng không thể vì đọc sách mà chậm trễ việc luyện kiếm được!
Hứa Thuận trả《Tổ Thuyết》lại rồi chậm rãi trở về.
Trên đường trở về, hắn nghĩ đến《Tổ Thuyết》vừa đọc. Bảy - tám nghìn năm trước Thanh Hoa đạo nhân phi thăng lên Tiên giới, hai - ba nghìn năm đầu Thanh Hoa đạo nhân thường xuyên gửi tin về, như thể đang trò chuyện với đám đồ đệ đồ tôn nhà mình, muốn tìm một đối tượng để thổ lộ hết mọi thứ.
Sau khi đánh nhau với ba vị Thiên Đế khác, số lần Thanh Hoa đạo nhân gửi tin về lại ít đi. Là do chiến sự quá bận rộn?
Rốt cuộc Tiên giới đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao tổ sư lại nói vũng nước Tiên giới này rất sâu?
Vì sao tứ đại Thiên Đế lại đánh nhau, mục đích của bọn họ là gì?
Hứa Thuận nhìn mặt trời trên cao, Tiên giới cách hắn rất xa xôi, nhưng hiện thực thì cách hắn rất gần. Hắn muốn tiếp tục tu luyện.
Chờ tới khi Hứa Thuận trở lại trong viện của mình, vừa hay nhìn thấy Tử Tô mặt đầy ý cười.
Dáng vẻ Tử Tô có chút xuân phong đắc ý. Hôm qua gã và Tử Yên sư muội đã cùng nhau dạo bước trên cánh đồng tuyết nghìn dặm, bàn luận về nhân sinh và con đường tu tiên, như thể giữa thiên địa chỉ có hai người bọn họ.
Đến buổi tối, gã lại cùng các sư huynh sư đệ khác ngồi trên pháp khí vân liễn ngắm mặt trời lặn mặt trời mọc, đàm huyền luận đạo.
Thật là diệu!
Càng diệu chính là các sư huynh sư đệ khác dù đã tới Long Hổ Kỳ nhưng đều tỏ ra khá khách khí với gã, khiến gã bất tri bất giác mà nảy sinh cảm giác hư vinh.
Trước kia thời điểm gã hãy còn lưu lạc trong hồng trần, đi tới đâu cũng bị người ta châm chọc khiêu khích, đã từng có người nào nhìn thẳng vào gã một cái chưa?
Gã đang muốn tươi cười chia sẻ về buổi tiệc trà hôm qua với Hứa Thuận, cũng như chia sẻ những chuyện thú vị mình đã trải qua, lại đột nhiên phát hiện hôm nay Hứa Thuận có chút không giống mọi khi.
Không giống như Luyện Khí kỳ.
“Sư... sư huynh, ngươi đã bắt đầu Trúc Cơ rồi?” Tử Tô quan sát đánh giá Hứa Thuận một hồi mới do dự hỏi. Gã cũng từng Trúc Cơ, nhưng Trúc Cơ của Thanh Hoa Phái và loại Trúc Cơ kiểu công án cáo hoang của gã không hề giống nhau.
(野狐禅 – công án cáo hoang kể về giác ngộ của vị thiền sư phủ nhận nhân quả nên bị biến thành cáo hoang năm trăm kiếp. Trong Thiền tông, công án là thuật ngữ quan trọng chỉ một phương pháp tu tập thiền định đặc biệt)
“Ừm, từ lúc tu hành hôm qua đã bắt đầu rồi.” Hứa Thuận gật đầu đáp.
“Không cần nói với sư tôn một tiếng sao?” Tử Tô hỏi.
“Chuyện như nước chảy thành sông sao phải nói với sư tôn?” Hứa Thuận nói: “Hơn nữa ngươi có biết sư tôn đang ở đâu không?”
Bọn họ trở lại Thanh Hoa Phái đã hơn một năm, Lam đạo nhân vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, số lần bọn họ nhìn thấy Lam đạo nhân chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Chuyện này...” Tử Tô cũng biết đúng là thế. Gã thấy Hứa Thuận đã bắt đầu Trúc Cơ, bỗng nhiên trong lòng lại có phần không mấy dễ chịu, càng không muốn khoe khoang những chuyện thú vị ở tiệc trà với hắn nữa.
Có chút xót xa, có chút hâm mộ, còn có chút... ghen ghét.
Đáng giận! Rõ ràng gã đã từng tu luyện tới Trúc Cơ, sao lại không sánh bằng một người chưa bao giờ tu luyện?
“Nếu không có chuyện gì khác thì ta tiếp tục luyện kiếm đây.” Hứa Thuận gật đầu với Tử Tô rồi vào phòng mình lấy kiếm.
“...”
Sư huynh, ngươi cũng quá cố gắng rồi đấy!
Trong lòng Tử Tô oán thầm, nhưng cũng chuẩn bị đi tu luyện, gã muốn bù lại bài tập hôm qua. Hôm qua bên người có giai nhân, không thích hợp thực hiện bài tập, làm vậy kiểu gì cũng khiến mọi người mất vui!
Gã ngồi xếp bằng xuống, nghe tiếng Hứa Thuận luyện kiếm trong sân, đáy lòng thầm hạ quyết tâm nhất định phải đuổi theo vị sư huynh này!
Cứ như thế lại qua hai ngày, một con linh điểu vỗ cánh phành phạch, gửi tin tức đến. Đó là Tử Yên sư muội hẹn Tử Tô ra khỏi tông môn, tới hồng trần xem Tết Thượng Nguyên. Nghe đồn Tết Thượng Nguyên là ngày hội vô cùng náo nhiệt, Tử Yên rất tò mò về nó, nàng chưa được nhìn thấy bao giờ.
Nhưng đi một chuyến như vậy sẽ mất không ít thời gian, còn có thể sẽ ảnh hưởng tới bài tập của gã, ảnh hưởng tới việc tu hành, đồng thời chênh lệch với sư huynh sẽ càng lúc càng lớn!
Một bên là sư huynh - vua cố gắng, một người là Tử Yên sư muội.
Gã nên chọn thế nào đây?
Tử Tô không khỏi do dự, đột nhiên gã nghĩ đến khuôn mặt của Tử Yên sư muội...
Thôi, thôi, dù sao chênh lệch với sư huynh cũng đã lớn rồi! Cũng không vội vàng gì mấy ngày! Tu hành cần làm từng bước một!
Nghĩ như thế, gã không nhịn được nhanh chóng gửi hồi âm, hẹn rõ thời gian.
Đây chính là “Minh Tri Đạo”.
Biết rõ là thế nhưng vẫn cứ làm.
Mấy ngày sau, Tử Yên lại tới đón Tử Tô, Hứa Thuận thì vẫn tiếp tục luyện kiếm, chờ đợi Trúc Cơ hoàn thành.
Một ngày rồi lại một ngày, Hứa Thuận cũng không biết tới lúc nào Trúc Cơ mới kết thúc, nhưng hắn dần cảm nhận được thân thể của mình đã xảy ra biến hóa.
Trước kia thị lực của hắn tuy tốt nhưng nhìn ra xa, vẫn không thể trông thấy lá cây trên ngọn núi đối diện, vậy mà hiện giờ, hắn còn có thể cảm giác được thế giới xung quanh mình đã trở nên rõ ràng hơn, từng cọng cây ngọn cỏ đều rất rõ ràng.
Hiện giờ, dù sức lực của hắn rất lớn nhưng thân vẫn nhẹ như yến, nhẹ nhàng nhảy lên một cái có thể cao tới hai - ba trượng.
Sức chịu đựng và tinh lực của hắn cũng phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Lúc trước, dù hắn vẫn luyện kiếm vô cùng chăm chỉ nhưng cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi, vậy mà hiện giờ, hắn luyện kiếm cả ngày cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Thần kỳ hơn nữa, hắn còn có thể cảm nhận một số thứ mà bản thân chưa bao giờ cảm nhận được.
Ví dụ như linh khí, sát khí, địa mạch khí... vân vân, lưu động trong thiên địa. Như thể trong thân thể đã có thêm rất nhiều giác quan, có thể dùng một loại phương thức khác để tiếp xúc với thiên địa.
Hoặc ví dụ như hiện tại, dưới ánh mặt trời, Hứa Thuận nhạy bén phát hiện được phương hướng ánh mặt trời chiếu xuống làn da mình, đã thế còn tinh tế cảm nhận được phương hướng này đang không ngừng di động. Hắn đã nhận ra sự vận hành của mặt trời!