Không Trừu Tượng Không Tu Tiên

Chương 98. Cầm Thẻ Của Ta, Quẹt Thoải Mái Đi!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tu Tiên giới chưa bao giờ có câu thơ này!

Chẳng lẽ Tiên Nhân bị Lam đạo nhân giết đó cũng là người xuyên không à?

Nếu không sao lại có câu thơ này?

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Hứa Thuận, hắn nói: “Sư tôn, câu thơ này do người mà ngươi giết viết ra?”

Từ rất lâu trước kia đã có người xuyên không đi tới thế giới này, sau đó tu luyện thành Tiên, cuối cùng phi thăng tới Tiên giới. Sau khi Tiên giới xảy ra kịch biến, gã lại trốn xuống dưới.

“Gã?” Lam đạo nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Gã quỳ gối trước mặt ta xin tha, nói muốn làm trâu làm ngựa, chia sẻ bí văn của Tiên giới với ta! Người như gã sao có thể viết ra được câu thơ như vậy.”

“Câu thơ này tám phần do gã mang từ Tiên giới xuống.”

Chẳng lẽ trên Tiên giới có đồng hương?

Hứa Thuận cảm thấy Tu Tiên giới này trở nên phức tạp hơn rồi.

Vốn dĩ hắn chỉ cảm thấy Tu Tiên giới rất trừu tượng, vất vả lắm mới chấp nhận sự thật Tu Tiên giới trừu tượng, đột nhiên lại phát hiện Tiên giới phát sinh kịch biến, Tiên Nhân lén lút hạ giới.

Hắn cảm thấy tương lai trở nên khó lòng đoán trước, giống như một dòng lũ lớn không biết ngày nào sẽ đổ ập tới, cuốn phăng hắn đi.

Không thể kháng cự, hắn chỉ có thể chấp nhận.

Mẹ nó chứ, Tu Tiên giới mấy trăm năm mấy nghìn năm chưa từng xảy ra kịch biến, sao ta vừa đến lại xảy ra kịch biến thế này?

Cũng không thể là ta dẫn tới kịch biến đấy chứ?

Không thể bình yên để ta tu hành thật tốt, một ngày nào đó phi thăng thành Tiên sao?

“Đồ nhi chớ phiền não, trời sập xuống còn có kẻ cao như vi sư chống đỡ!” Lam đạo nhân nhìn thấy Hứa Thuận nhíu mày thì cười nói.

Chỉ cần có ông ấy, đương nhiên sóng to gió lớn sẽ không thổi đến chỗ Hứa Thuận.

“Sư...” Hứa Thuận không biết có nên cho Lam đạo nhân biết chuyện trên Tiên giới có người xuyên không hay không.

Nói cho Lam đạo nhân biết, tạm thời Lam đạo nhân không đến được Tiên giới.

Mà chờ khi hắn đến Tiên giới, ai biết Tiên giới lại có dáng vẻ thế nào?

“Trước kia ta từng thấy câu thơ này rồi.” Hứa Thuận do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Ở thế giới trước kia của ta.”

“Ồ?” Lam đạo nhân sửng sốt, nói: “Chính là chỗ lúc trước ngươi nói, giống như kiếp trước.”

“Phải.” Hứa Thuận nói: “Ta hoài nghi Tiên giới cũng có người thức tỉnh túc tuệ cùng loại với ta, bởi vậy mới có câu thơ này.”

“Vậy cũng không có gì lạ.” Lam đạo nhân cũng không kinh ngạc khi biết Tiên giới cũng người có lai lịch như Hứa Thuận, ông ấy nói: “Tiên giới có rất nhiều tu sĩ từ các thế giới khác, thỉnh thoảng có một người có lai lịch giống ngươi cũng rất bình thường.”

“Điều này chứng tỏ đồ nhi ngươi cũng không cô độc.”

“Đáng tiếc đồ nhi ngươi phải tu luyện thành Tiên Nhân mới có thể phi thăng tới Tiên giới, cùng đồng hương của ngươi gặp mặt.”

Hứa Thuận nghĩ đến tiểu thuyết kiếp trước từng đọc, cười nói với vẻ tự giễu: “Bầu không khí bên chỗ chúng ta không tốt lắm, thường có cảnh đồng hương gặp đồng hương sẽ đâm một nhát sau lưng. Có người gặp phải đồng hương chỉ hận không thể giết sạch sẽ.”

“...”

Lần này đến lượt Lam đạo nhân cạn lời, ông ấy nói: “Ngươi không phải nói chỗ kiếp trước của ngươi đều là người biết lễ tiết, cơm no áo ấm, tự biết vinh nhục à, sao lại hung bạo như vậy.”

Điều kiện sinh hoạt trước khi xuyên qua, ở một số phương diện nào đó, ngay cả tu sĩ cũng không sánh bằng.

Dù sao tu sĩ cũng không thể mỗi ngày ngồi máy bay, uống Coca.

Nói đến Coca, Hứa Thuận lại chép miệng.

Chờ tu vi của hắn cao thâm, hắn nhất định phải nghiên cứu ra một loại pháp thuật biến nước thành Coca mới được.

“Ta cũng không biết, tựa hồ nhìn thấy đồng hương ở nơi khác, cứ gặp mặt là muốn giết người.” Hứa Thuận cũng rất nghi hoặc.

Nếu hắn gặp đồng hương, hắn chắc chắn sẽ không vừa gặp mặt đã giết người.

Chỉ có một thân một mình dị khách tha hương, mỗi khi gặp ngày hội đều nhớ người thân.

Con người là tập hợp các mối quan hệ xã hội, từ hoàn cảnh quen thuộc chuyển tới hoàn cảnh xa lạ sẽ thấy khó chịu, cô độc, phiền muộn, tuyệt đối không phải chỉ có mấy câu vô cùng đơn giản là có thể biểu đạt ra.

Trước khi xuyên không, Hứa Thuận có bạn bè ra nước ngoài làm thuê, có người chịu đựng mấy tháng, có người chịu đựng nửa năm, cuối cùng đều chịu không nổi những ngày như ngồi tù, cuối cùng lại chạy về.

Xuyên không tới một thế giới khác so với đi nước ngoài thì khác biệt càng nhiều.

Ví dụ như khi Hứa Thuận vừa mới xuyên tới nơi này.

Người trong thôn nói gì đó rõ ràng Hứa Thuận nghe hiểu được, nhưng thói quen sinh hoạt, lời nói cử chỉ, logic hành vi của bọn họ khiến Hứa Thuận khó có thể lý giải.

Bọn họ cũng cảm thấy Hứa Thuận rất kỳ quái, cho rằng Hứa Thuận lại phát bệnh tâm thần rồi.

Thế giới quan của Hứa Thuận và bọn họ chênh lệch quá lớn.

Ngay cả sau khi tu hành Hứa Thuận cũng cảm thấy logic hành vi của mình và tu sĩ có rất nhiều khác biệt.

Cũng may tu sĩ chú trọng cái “Ta”, đó vốn là thứ trừu tượng, bởi vậy tồn tại như Hứa Thuận cũng không thể coi là đặc biệt.

Nếu thật sự có thể gặp được đồng hương, Hứa Thuận nguyện ý mạo hiểm uống rượu, nói về những chuyện đã qua cùng đồng hương.

Thân ở dị giới tịch mịch thế nào chỉ có người từng trải mới hiểu.

“Vi sư hình như còn chưa đưa cho ngươi món pháp khí nào nhỉ?” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận trầm tư, nói.

Trên người Hứa Thuận chỉ có thanh kiếm Thanh Đào đạo nhân đưa cho là có thể miễn cưỡng coi như pháp khí, đúng là Lam đạo nhân chưa từng cho hắn món pháp khí nào.

Trước đó không cho Hứa Thuận pháp khí là vì Hứa Thuận không dùng được, hiện giờ Hứa Thuận đã là Thông Thần kỳ, có thể dùng pháp khí rồi.

“Cả đời vi sư, kiếm pháp siêu phàm nhưng luyện khí lại không giỏi lắm. Luyện khí bác đại tinh thâm, vi sư luyện phần nhiều là phế phẩm, sẽ không lấy ra để ngươi chê cười.”

“Thế nên đồ nhi, ngươi đi mua đi!”

Nói xong ông ấy lấy ra một tấm ngọc bài, trên ngọc bài màu lam, mặt chính diện có một chữ “Nhiêm”.

“Đây là ngọc bài của vi sư, ngươi cầm nó đến chợ Thanh Vân, thích cái gì thì mua cái đó đi.”

“Hả?” Hứa Thuận ngơ ngác nhận lấy ngọc bài.

Sao lại có cảm giác “Cầm thẻ của ta, quẹt thoải mái đi” nhỉ.

Không ngờ Lam đạo nhân còn có phong phạm tổng tài bá đạo?