Tiệm Sủng Thú Siêu Thần

Chương 8. Biện Pháp Khôi Phục Trạng Thái Nhanh Nhất!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ánh mắt Tô Bình nhìn chăm chú, vô cùng cẩn thận.

Sau một lần thuấn di, trong nháy mắt Lôi Quang Thử đã đến gần sát bên cạnh cự trùng, nó tìm được một sơ hở tuyệt hảo của đối phương, lập tức trên người nổi lên ánh chớp nồng đậm, đụng đầu vào chỗ thịt mềm của cự trùng.

Cự trùng lăn ra đất trên đất, chỗ thịt mềm truyền ra mùi khét.

Có điều nó cũng không đánh mất sức chiến đấu, ngược lại nó bị cơn đau nhức kịch liệt kích thích điên cuồng vặn vẹo, rất nhanh lại bò lên, dùng tốc độ nhanh hơn phản công Lôi Quang Thử.

Lôi Quang Thử vừa thả ra điện lực toàn thân, có chút mệt mỏi rã rời, hành động chậm chạp, dưới sự phản công của cự trùng, lập tức bị cuốn lấy thân thể, lại một lần nữa mất mạng.

"Phục sinh.” Tô Bình nói thật nhanh.

Lôi Quang Thử lại đứng trên mặt đất lần nữa, nó không còn mờ mịt như lúc trước nữa, tựa như nó đã quen thuộc, sau cơn đau ngắn ngủi là một cảm giác rực rỡ hẳn lên.

Khi thấy cự trùng ở đối diện đã bị thương, Lôi Quang Thử không đợi Tô Bình hạ lệnh đã chủ động vọt tới tiếp tục cuộc chiến còn dang dở.

Công kích, thụ thương, bỏ mình, phục sinh.

Lặp lại đến vài chục lần, đối đầu với con Lôi Quang Thử đánh không chết ở trước mặt, cự trùng rốt cuộc cũng không cam lòng ngã xuống đất, ôm hận mà kết thúc.

Trong quá trình chiến đấu phía sau, Tô Bình cũng không còn nhìn thấy bí kỹ ‘Lôi Thiểm’ kia, tựa như đây chẳng qua là ảo giác mà thôi.

Hắn có chút thất vọng cùng tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ tới nếu như một màn kia là thật, như vậy con Lôi Quang Thử này có thể thi triển ra lần thứ nhất, tương lai tất nhiên sẽ thi triển ra lần thứ hai!

Giải quyết cự trùng, Tô Bình cũng có thể thở phào rồi, chí ít chính mình không cần bị cự trùng ăn hết, trải nghiệm cảm giác tử vong buồn nôn kia.

"Xem ra, nơi này mặc dù nguy hiểm, nhưng hiệu quả rèn luyện đúng là rất mạnh.”

Tô Bình nhìn Lôi Quang Thử mệt mỏi ghé vào bên cạnh thi thể của cự trùng, vật nhỏ này sau khi được phục sinh thì tốc độ xuất thủ rõ ràng nhanh hơn, công kích cũng càng thêm xảo trá linh hoạt, còn lợi dụng động tác giả đánh lén đối phương một lần.

Trận chiến đấu này mặc dù có rất nhiều lần chết đi sống lại, nhưng trên thực tế chỉ có thời gian chừng mười phút đồng hồ, trong thời gian ngắn như vậy mà có tiến bộ lớn như thế đã xem như rất khó mà tin được.

Có lẽ, ba ngày sau có thể khiến cho thực lực của nó bạo tăng!

Tô Bình bỗng nhiên có chút chờ mong, cảm thấy nhiệm vụ này cũng không phải là không có chút hi vọng hoàn thành.

"Đi thôi, nhóc con.” Tô Bình sờ lên cái đầu nhỏ của Lôi Quang Thử, đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Mệt mỏi!

Lôi Quang Thử truyền tới một suy nghĩ bất đắc dĩ.

Tô Bình sững sờ.

Nghĩ đến quá trình nó khổ chiến để đánh giết cự trùng, trong lòng hắn cũng hiểu được.

"Vậy trước tiên hãy khôi phục thể lực đã.” Tô Bình nở nụ cười hiền hòa.

Lôi Quang Thử đang dựa vào thi thể cự trùng, hữu khí vô lực giương mắt liếc qua, thấy được khuôn mặt tươi cười kia đang dần tiến đến, bỗng nhiên nó có loại cảm giác kỳ quái.

Không đợi nó làm ra phản ứng, một trận bén nhọn đau đớn truyền đến.

"Phục sinh.” Tô Bình nhìn qua Lôi Quang Thử vừa được ngưng tụ ra trên mặt đất, cười mỉm mà nói: "Thể lực khôi phục rồi?”

Lúc trước, Lôi Quang Thử lần lượt được phục sinh, Tô Bình đã chú ý tới sau mỗi lần nó phục sinh, thì đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất, không còn dáng vẻ mệt mỏi tiêu hao do chiến đấu nữa.

Cho nên, đây là biện pháp khôi phục trạng thái nhanh nhất.

Lông tơ cả người Lôi Quang Thử lóe sáng, nụ cười của tên nhân loại này thời khắc này đã in thật sâu khắc vào trong đầu của nó.

"Tê!” Lôi Quang Thử nhe răng trợn mắt, tựa như đang cảnh cáo Tô Bình không được làm như vậy nữa.

Tô Bình kéo lợi trảo của con cự trùng ra, cái lợi trảo này quả nhiên rất sắc bén, hơi dùng sức là có thể đâm xuyên qua Lôi Quang Thử, cũng được xem như một kiện thần binh lợi khí rồi.

"Ngoan nào, đi thôi.” Tô Bình sờ lên cái đầu nhỏ của nó.

Lôi Quang Thử cắn răng vang lên tiếng kẽo kẹt, nếu không phải có khế ước hạn chế, nó sẽ không kiềm chế được xúc động muốn cắn chết tên chủ nhân này.

...

...

Ba ngày sau.

Trên một ngọn núi lớn cao vạn trượng trong Lôi Đình Vân Hải.

Mây mù quấn quanh sườn núi, núi đá cứng cáp, hùng kỳ tráng lệ, là một bức tranh phong cảnh Man Hoang yên tĩnh tuyệt mỹ.

Ở trên một khối đá lớn không đáng chú ý, mấy sinh mệnh nhỏ bé như sâu kiến đang tiến hành một trận sinh tử chiến kịch liệt!

"Nhanh, dùng Lôi Ảnh Tàn Tượng phân tán lực chú ý của nó.”

"Quấn quanh nó.”

"Dùng Lôi Đoạn công kích bên lưng nó.”

Tô Bình đứng một bên cự thạch dùng ý niệm kết nối chỉ huy.

Phía trước, một lớn một nhỏ hai bóng hình hỗn chiến kịch liệt.

Lớn là quái vật có hình dáng giống con gián, thân thể mau lẹ, toàn thân đều là giáp xác nham thạch màu đá vôi, dưới bụng nó mọc đầy lợi trảo bén nhọn, đây là một loại tinh sủng cự thạch thuộc hệ Địa cực kỳ hiếm thấy ở Lôi Đình Vân Hải, cũng là khắc tinh của tinh sủng hệ Lôi.

Nhỏ thì so với con mèo nhà cũng không chênh lệch nhiều, lông tóc màu tím nhạt, toàn thân quanh quẩn lấy lôi điện, lông tóc dựng đứng như kim châm bén nhọn, đúng là Lôi Quang Thử.