Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ở phiên chợ phía Tây tốn công vô ích cả buổi sáng, khi Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa đi tới trước Hạ Mã Bi ngoài Quốc Tử Giám thì mặt trời đã lên cao.
Lão Tiêu đã đứng chờ từ lâu, vừa thấy liền cười ha hả:
“Tiểu vương gia, thế nào? Có chiếm được trái tim của cô nương ngốc kia không?”
Hứa Bất Lệnh thở dài:
“Chúc Mãn Chi có phần khờ dại, có thể đổi người khác được không?”
Lão Tiêu lắc đầu:
“Công văn tồn kho, các lộ vương hầu thế gia đều coi là bí mật. Xông bừa vào chẳng khác nào đồng tội mưu phản. Đổi thành người thông minh hơn thì chắc chắn họ sẽ không mạo hiểm.”
Hứa Bất Lệnh gật đầu, không nói thêm, lập tức vào Quốc Tử Giám. Theo quy định, “trốn học” sẽ bị phạt gõ chuông một ngày. Hắn vốn không thích ngồi lẫn với đám công tử trong Văn Khúc Uyển, nên tự giác tới Chung Cổ Lâu.
Dưới Chung Cổ Lâu có căn phòng nhỏ dành riêng cho học trò bị phạt tự kiểm điểm. Trong phòng chỉ có giường và bàn học, sạch sẽ, không vương chút bụi. Hứa Bất Lệnh ngồi xuống trước bàn, cầm bút bắt đầu chép Học Ký.
Vừa viết được hơn trăm chữ, hắn đã thoáng thấy bóng dáng xinh đẹp lướt qua ngoài cửa sổ. Người đó rụt rè ngẩng đầu nhìn, bước chân rất nhẹ, như sợ bị phát hiện. Nàng vòng đi vòng lại mấy bước, rồi lại tiếp tục đi lên lầu.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, buông bút, trầm tư chốc lát rồi lắc đầu, coi như không thấy.
Tiếng bước chân vọng xuống. Trên lầu vang lên giọng thì thầm: “Ơ, rõ ràng tới đây mà...” Sau đó là tiếng bước rầm rập chạy xuống, tới ngoài cửa sổ.
Hứa Bất Lệnh nhíu mày, đứng dậy giơ tay chốt cửa sổ lại.
Tùng Ngọc Phù nghe thấy tiếng “ầm” thì quay đầu, mái tóc tung nhẹ, ánh mắt lộ vẻ mừng rỡ. Nhưng còn chưa kịp mở lời thì cửa sổ đã đóng sập.
Nàng sững lại, nghĩ một chút rồi đi tới trước cửa phòng, gõ nhẹ:
“Không có ai à?”
“Thế tử điện hạ, ta... ta có thể vào không?”
...
“Vậy ta vào nhé.”
Cửa phòng “két” một tiếng mở ra.
Tùng Ngọc Phù bước vào, dáng vẻ đoan trang, mang theo nụ cười có phần ngượng ngùng. Nàng tiến đến bên bàn học, hơi cúi người thi lễ:
“Hứa thế tử, lần trước...”
Hứa Bất Lệnh thuận tay đóng cửa.
“Ừ.”
Tùng Ngọc Phù chớp mắt, thấy hắn vẫn nghiêm túc chép sách, không thèm ngẩng đầu. Nàng cười dịu dàng, xoay người lại đóng cửa.
Nhưng vừa quay đầu, nàng giật mình. Hứa Bất Lệnh đã đứng ngay sau lưng, tay chống lên cửa, vây chặt nàng giữa khung cửa.
Tùng Ngọc Phù hoảng sợ, hai tay ôm ngực, lưng dựa vào cánh cửa. Nàng run giọng:
“Hứa thế tử, ngươi định làm gì vậy?”
“Ta phải hỏi ngươi muốn làm gì mới đúng!”
Hắn cúi xuống, mùi rượu thoang thoảng, ánh mắt dí sát hơn vài phần:
“Một cô nương lại lẻ loi chạy đến tìm nam nhân, ngươi muốn làm Vương phi à?”
“Ta...”
Tùng Ngọc Phù mấp máy môi, trong mắt thoáng giận dữ, khẽ nói:
“Sao Hứa thế tử ăn nói không biết giữ mồm miệng như thế. Ta đến đây là để xin lỗi. Lần trước ngươi đánh Tiêu Đình, ta đã hiểu lầm ngươi.”
Hứa Bất Lệnh nhíu mày:
“Hiểu lầm gì?”
Tùng Ngọc Phù nghiêm túc đáp:
“Ban đầu ta tưởng ngươi tính tình hung hăng. Nào ngờ ngươi mới thật sự là bậc quân tử không màng hư danh. Lần trước vì ánh mắt vô lễ của Tiêu Đình nên ngươi mới ra tay dạy dỗ hắn, còn cả chuyện án buôn muối nữa...”
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh trầm xuống. Hắn nghĩ thầm: Nếu Lục di mà nghe thấy, thể nào cũng lải nhải: “Đến che giấu việc xấu cũng chẳng biết.”
“Ta không phải vì chuyện đó. Chỉ đơn giản là ta uống rượu say rồi đánh Tiêu Đình thôi.”
Tùng Ngọc Phù nào chịu tin, lại quả quyết:
“Không! Hứa thế tử rõ ràng là người ngay thẳng. Vì sao phải chịu oan? Để ta nói với phụ thân minh oan cho ngươi. Để cả Quốc Tử Giám đều biết, ngươi không hề ngang ngược, mà chỉ là người trẻ tuổi đã sớm chán ghét hư danh, khinh thường giải thích.”
Hứa Bất Lệnh hít một hơi thật sâu:
“Tùng cô nương, ngươi đừng tự mình đa tình.”
Tùng Ngọc Phù vẫn nghiêm nghị:
“Chuyện người quân tử bị hiểu lầm, kẻ tiểu nhân được đắc chí, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Thấy không thể nói lý, Hứa Bất Lệnh liền trở mặt, trừng mắt dọa nạt:
“Tới đây xin lỗi coi như có thành ý. Vậy hãy chép cho ta ba thiên Học Ký, coi như hết nợ.”
Tùng Ngọc Phù nhíu mày:
“Ta không thể giúp ngươi chép nữa. Lần trước đã chép rồi. Vả lại, cho dù Tiêu Đình thất lễ, ngươi cũng không nên động thủ, như vậy chẳng khác nào kẻ thô lỗ. Thế nên ngươi vẫn sai. Nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”
Nói một hồi, nàng thở gấp.
Hứa Bất Lệnh vẫn chống tay lên cửa, mặt kề sát hơn, giọng cứng rắn:
“Ngươi nói nhiều cũng vô ích. Hôm nay không chép thì ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây.”
Tùng Ngọc Phù hơi ngả ra sau, định đưa tay đẩy Hứa Bất Lệnh, nhưng nghĩ lại thấy không ổn nên rụt tay, nghiêm túc nói:
“Ta sẽ không giúp ngươi chép. Cùng lắm thì ta cứ ở đây, không ra ngoài nữa.”
Hứa Bất Lệnh gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nàng.
Tùng Ngọc Phù ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tỏ rõ khí tiết, như muốn nói: Ngươi là quân tử, sẽ không dám động thủ với ta.
Cục diện cứ thế giằng co.
Thời gian chậm rãi trôi, từ giữa trưa cho đến tận hoàng hôn.
Thân thể Tùng Ngọc Phù vốn yếu ớt, phải gồng mình đứng suốt mấy canh giờ đã mệt mỏi. Hai chân nàng bắt đầu khẽ dịch, cố giữ thăng bằng, nhưng ánh mắt vẫn quật cường không chịu lùi.
Hứa Bất Lệnh thì chẳng chút vội vàng.
Ọc ọc.
Tiếng bụng đói vang lên khe khẽ.
Khuôn mặt Tùng Ngọc Phù đỏ bừng. Chỉ một lát sau, mắt nàng đã nhòe nước, quay lại muốn mở cửa nhưng kéo mãi không được.
Hứa Bất Lệnh khẽ hừ:
“Ngươi tưởng ta nói đùa sao?”
Tùng Ngọc Phù luống cuống, gót giày mài xuống sàn, giọng gấp gáp:
“Hứa thế tử, ta thật sự không thể giúp ngươi chép.”
“Vậy thì ngươi đừng hòng bước ra.”
“Không ra thì không ra. Một ngày không ăn cơm cũng chẳng chết được.”
Hứa Bất Lệnh hừ nhạt, thản nhiên đưa tay xách cổ áo sau lưng nàng, rồi mở cửa phòng, thẳng tiến lên lầu cao của Chung Cổ Lâu.
Nhìn bộ dạng hắn, chẳng khác nào định ném nàng ra ngoài cửa sổ.
Tùng Ngọc Phù hoảng hốt, giãy dụa trong không trung, kêu gấp:
“Hứa thế tử, ngươi sao có thể như vậy! Mau thả ta xuống!”
“Có chép không?”
Tùng Ngọc Phù mấp máy môi, do dự một hồi lâu:
“... Lần cuối cùng thôi.”
“Không được. Từ nay chuyện chép bài đều giao cho ngươi.”
Tùng Ngọc Phù lập tức sầm mặt, mắt ánh lên vẻ ấm ức:
“Vì sao?”
Hứa Bất Lệnh thản nhiên đáp, vừa đặt nàng ngồi xuống trong phòng:
“Vì ngươi chép cho ta, ta sẽ giữ bí mật cho ngươi.”
Tùng Ngọc Phù cắn môi, nghẹn một lúc lâu mới khẽ nói:
“Ngươi thật là không phân rõ phải trái.”
“Biết thế là tốt. Ta vốn chẳng phải chính nhân quân tử gì cả.”
Nói rồi, hắn ngồi ngay ngắn bên giường, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm.
Tùng Ngọc Phù bất lực, đành tới bên bàn, cầm bút lông, rất không tình nguyện tiếp tục chép Học Ký lên giấy Tuyên Thành.
…
Ở ngoài Hoàng thành, nha môn Tập Trinh Ty rộn ràng kẻ ra người vào. Các đội lang vệ mang đao, lĩnh mệnh đi khắp thiên nam địa bắc để truy tra những đại án.
Hoàng hôn buông xuống, Chúc Mãn Chi uể oải trở về nha môn.
Tập Trinh Ty vốn là tai mắt của Thiên tử, quyền lực cực lớn. Mười năm trước, triều đình từng càn quét thiên hạ, khiến giới giang hồ nghe danh đã hồn vía bay mất. Sử sách gọi là “Thiết ưng săn nai”. Nhờ vậy, Tập Trinh Ty mới nhân cơ dựng nghiệp, thanh thế chấn động thiên hạ, ngay cả quan lớn kinh thành gặp cũng phải tránh mặt. Nhưng vinh quang ấy chỉ giới hạn trong hàng ngũ Thiên Tự Doanh.
Địa Tự Doanh tuy cao hơn nha sai thường dân một bậc, nhưng bọn thuộc Địa Cẩu Doanh thì lại xếp tận đáy, chẳng có địa vị gì. Nơi này hoặc toàn người mới tới, hoặc là chỗ cho kẻ sắp về hưu.
Trong sân của Tuần Thành Phòng, phần lớn là lính già hoặc lính mới. Vương Đại Tráng và Lưu Hầu Nhi đã về từ sớm, ngồi tán chuyện cùng mấy đồng liêu. Thấy Chúc Mãn Chi trở lại, Lưu Hầu Nhi cười híp mắt hỏi:
“Mãn Chi, sao mặt mày lại ủ rũ thế?”
“Tuần tra phố xá chẳng có gì, buồn chán thôi.”
Chúc Mãn Chi tháo khăn đen trên đầu, vấn lại tóc, lấy trâm cài, rồi soi mặt xuống chum nước mưa, nhẹ giọng hỏi:
“Gần đây trong nha môn có vụ án lớn nào không?”
Lưu Hầu Nhi ngẫm nghĩ:
“Án lớn thì nhiều, nhưng thuộc quyền Tập Bộ Phòng, chúng ta không quản được. Ừm... chỉ có mấy hôm trước bên đông thành xảy ra chuyện. Có kẻ lẻn vào phủ riêng của Chỉ huy sứ Trương đại nhân, bị lính gác phát hiện, liền giao chiến. Thiên Uy Doanh phái mười hai người đi, cuối cùng chỉ tám người trở về, kẻ kia lại thoát mất. Đại nhân bảo chúng ta phải để ý, có tin thì lập tức báo.”
Nghe xong, lòng Chúc Mãn Chi run lên. Thiên Uy Doanh xếp thứ tám trong Thiên Tự Doanh, mỗi người trong ba mươi lang vệ của họ đều đủ sức tung hoành giang hồ. Vậy mà bốn đội mười hai người xuất trận vẫn để lọt đối thủ. Kẻ đó mạnh tới cỡ nào?
Nàng chớp mắt, khẽ hỏi:
“Nếu ta bắt được hắn, có thể tiến vào Thiên Tự Doanh không?”
Vương Đại Tráng nhai hạt dưa, đáp gọn:
“Lần này thì có thể. Nhưng hiện giờ Thiên Tự Doanh đều như lâm đại địch. Ngươi cẩn thận không lại vùi cả mạng. Tốt nhất ngoan ngoãn tìm việc nhẹ nhàng mà làm, đừng mơ mộng hão.”
Chúc Mãn Chi gật nhẹ, rồi hỏi tiếp:
“Các ngươi có biết chủ nhân Bạch Mã Trang ngoài thành là ai không?”
Lưu Hầu Nhi chau mày suy nghĩ:
“Hình như đó là nơi vui chơi của nhà giàu, người thường không vào được. Có lẽ có quan hệ với quan to trong triều. Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Chúc Mãn Chi nhớ lại câu nói của Hứa Bất Lệnh “bán ngươi vào thanh lâu”, mày nàng cau lại, than thở:
“Chỉ tiện hỏi một chút thôi.”
Nói rồi, nàng lại quấn khăn lên đầu, buồn bã cúi mặt bước ra ngoài.
*Hạ Mã Bi (下馬碑) là một tấm bia đặt ở các lăng tẩm, đền thờ hoặc khu vực quan trọng, có nội dung yêu cầu mọi người phải xuống ngựa để thể hiện sự tôn kính khi đi qua, tương tự như một lệnh "xuống ngựa" hoặc "giáng hạ". Tấm bia này thể hiện sự kính trọng đối với người đã khuất hoặc vị trí thiêng liêng của nơi đó, thường thấy tại các lăng mộ của vua chúa, hoàng hậu hoặc các danh nhân lịch sử.