Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ

Chương 3. Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Con mệnh khổ, con nếu có cha mẹ bầu bạn ở bên người, cũng không đến mức...”

Tào Chấn khẽ nhướng mày.

“Nghiệt súc!”

“Ngươi câm mồm!”

Tay Tào Chấn nắm thật chặt trường đao trong tay.

“Mẹ ngươi còn chưa chết đâu!”

Tào Chấn trừng một đôi mắt, bộ dáng đó giống như muốn ăn thịt người.

“Mẹ ngươi mang thai mười tháng, ngươi không niệm ân dưỡng dục của mẹ ngươi, lại ở nơi này nguyền rủa mẹ ngươi chết, lão phu hôm nay đánh chết ngươi!”

Con mẹ nó.

Mẹ mình chưa chết?

Tào Phong vội nhảy dựng lên, tránh thoát một đao gào thét.

Mình vừa xuyên qua, ký ức còn chưa sắp xếp ổn.

Sơ ý.

Sơ ý rồi!

Đối mặt Tào Chấn tức giận đuổi chém mình, Tào Phong cuống quít chạy trước tới cửa sổ.

Tào Phong bây giờ cũng hết chiêu rồi.

Gia binh gác cửa chính.

Cầu xin tha thứ không được.

Vì mạng sống.

Chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.

Hắn tay chân lanh lẹ trèo lên cửa sổ.

“Cha!”

“Ngài nếu không tha thứ con, con liền từ cửa sổ nhảy xuống!”

Tào Chấn nhìn chằm chằm Tào Phong cưỡi ở trên cửa sổ, cười lạnh.

“Nghiệt súc, ngươi nhảy đi!”

“Ngươi nếu ngã chết, vậy vừa lúc!”

“Tào gia ta bớt một tên nghiệt súc, đế kinh bớt một cái tai họa, coi như trừ hại cho dân!”

Tào Phong: “...”

Hắn quay đầu nhìn dưới lầu một lần, đầu người nhấp nhô, chật ních người xem náo nhiệt.

Hắn nuốt nuốt nước miếng.

Cái này tựa như có chút cao.

Thế này nếu là nhảy xuống.

Không chết nhắm chừng cũng phải bị thương nặng.

Đại gia ngươi.

Mình không muốn chết nha!

Mình còn chưa hưởng thanh phúc đâu!

Tào Phong quay đầu cầu xin: “Cha, hổ dữ không ăn thịt con nha...”

“Lão phu sinh ra ngươi một nghiệt súc như vậy, đó là lão Tào gia ta gia môn bất hạnh!”

Tào Chấn cười lạnh.

Lão tử còn không hiểu ngươi tiểu súc sinh này?

Ngươi nếu dám nhảy, cũng không đến mức hết lần này tới lần khác khóc lóc dập đầu cầu xin tha thứ.

“Cha, vậy con thật sự nhảy nha?”

“Nhảy đi, sớm chết sớm siêu sinh!”

Đệch ~

Xem ra hôm nay một cửa này khó qua rồi!

Xem ra phải bất chấp mọi giá rồi!

“Cha, con một mình làm việc một mình gánh vác!”

“Con hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử gây họa lớn ngập trời.”

“Bảo bọn họ có chuyện gì hướng về phía con!”

“Con đây lấy cái chết tạ tội!”

“Con kiếp sau lại hiếu thuận cha cùng mẹ!”

“Con đi đây!”

Tào Phong sau khi nói xong, nuốt nuốt nước bọt, hắn ngắm chuẩn một sạp hàng nhỏ chất đầy cuộn vải dưới lầu, tung người nhảy.

Dân chúng vây xem nhìn thấy Tào Phong tung người nhảy, phát ra tiếng kinh hô chói tai.

Nhìn thấy Tào Phong biến mất ở cửa sổ, biểu cảm trên mặt Tào Chấn đọng lại.

Thằng thỏ con này thật sự nhảy? ? ?

“Con à!”

Vài giây sau.

Tào Chấn ‘Keng’ ném xuống trường đao trong tay, thanh âm nghẹn ngào lao về phía cửa sổ.

Tào Chấn lao tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy Tào Phong ngã chỏng vó nằm ở trong một đống vải vóc, không rõ sống hay chết.

Trong lòng Tào Chấn dâng lên một sự áy náy cùng tự trách khó có thể nói nên lời.

Bốp!

Bốp!

Hắn nâng tay tự trách địa tát cho bản thân hai cái.

Mình đây là già hồ đồ rồi!

Sao có thể ép con trai nhảy lầu chứ!

Con trai mình nếu có mệnh hệ gì, con cọp cái trong nhà còn không lật tung nhà lên!

“Còn thất thần làm gì!”

“Mau đi cứu người!”

Tào Chấn xoay người, nhìn các gia binh ngây ngốc như gà gỗ, trừng mắt đỏ rực rống giận lên.

Một đám gia binh luống cuống tay chân xuống lầu.

Tào Chấn cũng không còn ương ngạnh uy phong lúc trước.

Tựa như mất hồn.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía Tào Phong nằm ở trên mặt đất, trong mắt lấp lánh nước mắt.

Tào Phong giờ phút này nằm ở trên mặt đất, cảm giác cả người giống như rã rời, cả người đau đớn vô cùng.

Đại gia.

May mắn lầu không cao, có vải vóc lót.

Bằng không thế nào cũng phải ngã chết.

“Con à!”

“Con à!”

Tào Phong đau đến nhe răng trợn mắt nghe được tiếng của Tào Chấn, bị dọa cả người giật bắn một cái.

Không đeo đao?

Tào Phong nhổm dậy muốn chạy thuận thế lại nằm xuống.

“Con à!”

“Con không thể chết nha!”

“Con chết rồi cha làm sao mà sống đây!”

Tào Chấn bổ nhào tới trước mặt, ôm Tào Phong nằm ở trên mặt đất, lão lệ tung hoành.

Giờ phút này hắn không phải lão tướng quân oai phong một cõi trên chiến trường, mà là một vị lão phụ thân tự trách.

Tào Phong thở hổn hển giãy dụa, có chút cạn lời.

Lão cha nóng nảy này cũng là ngươi hơn năm mươi tuổi rồi, sao sức lực còn lớn như vậy.

“Cha, ngài, ngài buông ra một chút, con sắp bị cha siết chết rồi...”

Tào Chấn lau nước mắt trên mặt.

“Con à, con còn sống?”

Tào Chấn vui quá mà khóc.

“Ha ha ha!”

“Lão phu đã biết con ta cát nhân tự có thiên tướng, khẳng định không sao!”

Tào Chấn rất nhanh đã thu liễm nụ cười.

Hắn đưa tay sờ loạn cao thấp một phen ở trên thân Tào Phong.

“Con à, bị thương chỗ nào không?”

Vẻ mặt Tào Chấn đầy áy náy cùng tự trách.

Tào Phong có thể cảm nhận được lão cha mình sợ hãi cùng bất an.

Trong lòng hắn thở dài một hơi.

Bất cứ lúc nào chỗ nào, để ý mình nhất vẫn là cha mẹ của mình.

Cạn kiệt tâm lực đều vì con, đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ nha.

“Cha, con không sao.”

“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.”

Tào Chấn lau nước mắt của mình, bắt lấy tay Tào Phong không muốn buông ra.

“Con à, đều là lỗi của cha, cha không nên tính tình nóng nảy như vậy, không nên hù dọa con.”

“Con à, con yên tâm, trời sập xuống cha gánh cho con!”