Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đột nhiên, Phó đại phu trước mặt thốt lên một tiếng, Kỷ Đào thăm dò xem xét. Cây đại thụ phía trước có một người đang ngồi, trong lòng Kỷ Đào thịch một tiếng.
Phó đại phu đã bước lên, nheo mắt rồi nói: “Nhóc con Lâm gia?”
Quả nhiên là Lâm Thiên Dược, hắn ngồi dưới gốc cây đại thụ, trên tay cầm chiếc bánh bột ngô đã ăn dở. Cười nói: “Phó đại phu.”
Khi ánh mắt rơi trên người Kỷ Đào, có chút khó xử, nhưng giọng điệu vẫn như mọi khi: “Đào nhi.”
Kỷ Đào đứng đó một lúc rồi bước tới, cười nói: “Lâm đại ca tự đến à?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, tươi cười rạng rỡ, giống như mọi khi.
Lâm Thiên Dược trong lòng lại nghẹn muốn chết, cẩn thận quan sát biểu tình của Kỷ Đào, không tìm ra được một cử chỉ nhỏ nhất, chẳng hạn như ngượng ngùng, mất mát hay đại loại, liền cảm thấy thất vọng.
“Ta tự mình đến.” Lâm Thiên Dược cúi đầu tiếp tục ăn, không chút ngượng ngùng trước mặt người ngoài ăn loại bánh ngô khô cằn tệ nhất.
Mấy năm qua người của thôn Đào Nguyên đều giúp Dương gia làm ruộng, chỉ cần họ là người siêng năng thì trong nhà đã sớm không ăn loại bánh ngô này.
Phó đại phu cũng không cảm thấy gì, chỉ nhìn Kỷ Đào nói: “Đào nhi, ngươi không phải còn có hai cái bánh bao sao, cho hắn ăn đi.”
Lại nhìn Lâm Thiên Dược, cười nói: “Ở trong rừng rất mệt, rất nhanh liền đói bụng, ngươi ăn cái này thì làm sao mà chịu được?”
Kỷ Đào lấy bánh bao ra đưa cho hắn, Lâm Thiên Dược nhìn vào mắt nàng, sau một lúc mới nhận lấy, trầm giọng nói: “Đa tạ Đào nhi.”
Mấy người cùng nhau lần nữa lên đường, bây giờ đã là sau buổi trưa, dọc theo cánh rừng chậm rãi đi bộ về hướng thôn Đào Nguyên. Lần này, Lâm Thiên Dược ở phía trước, Kỷ Đào ở giữa, Phó đại phu là người cuối cùng. Bọn họ đi đi dừng dừng, đều hái dược liệu, cũng không có ai phản đối.
Kỷ Đào chợt nhìn thấy trong đám cỏ dưới gốc cây cách đó không xa có một gốc cây màu vàng sậm, chỉ còn lại vài cành lá xanh tươi, trong lòng vui mừng không thôi bước đến đó, vừa đi được vài bước thì chợt nghe thấy “răng rắc” một tiếng.
Âm thanh đến đột ngột, như thể dẫm phải một loại bẫy nào đó. Trái tim Kỷ Đào chùng xuống, nhưng đã quá muộn, một xiên tre sắc bén bằng ngón tay bắn nhanh vào giữa hai chân nàng.
Tốc độ quá nhanh, Kỷ Đào không kịp tránh, trong chớp nhoáng nàng suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như Dương Đại Thành chắc chắn đã mang thanh tre này chuyên đi bắt động vật hoang dã, chẳng hạn sau lần bị thương này sợ Liễu thị lại muốn cằn nhằn lâu hơn.
Một lực mạnh từ phía sau đánh úp đến, thân thể nàng bị ném xuống, ngã vào trong đám cỏ mềm mại, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm độc đáo của cỏ mềm ngày xuân, cùng với âm thanh của vũ khí sắc bén đâm vào da thịt, trong lòng càng thêm trầm xuống.
Người nằm ở trên kêu lên một tiếng, Kỷ Đào muốn đứng dậy, người đó theo lực đạo của nàng mà tự mình lật lại.
Phó đại phu đã đuổi tới đây, nhìn thấy tình hình trước mắt, cuống quít ngồi xổm xuống đỡ Lâm Thiên Dược dây.
Kỷ Đào vội chạy tới giúp đỡ, mũi tên thật dài bằng tre đâm thẳng vào bắp chân của Lâm Thiên Dược, thấy lớp vải trên đùi hắn càng ngày càng sẫm màu, cỏ xanh lấm tấm một vệt đỏ tươi.
Phó đại phu nhìn miệng vết thương, giương mắt nhìn Lâm Thiên Dược, thận trọng nói: “Hơi đau một chút, ngươi kiên nhẫn một chút.”
Còn chưa chờ Lâm Thiên Dược gật đầu, Phó đại phu đã rút mũi tên tre ra, tạo ra một đường đỏ chói.
Lâm Thiên Dược lại rên lên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Kỷ Đào cuống quít tìm thuốc bột và vải dự phòng từ trong túi, Phó đại phu nhận lấy, nhanh chóng rắc thuốc, băng bó cẩn thận rồi mới nói: “Tạm thời chỉ có thể như vậy, sau khi trở về mới có thể rửa sạch được.”
Lâm Thiên Dược sắc mặt tái nhợt, gật đầu nói: “Không sao.”
Vừa dứt lời đã bị Phó đại phu trừng mắt một cái, nói:
“Tiểu tử ngươi từ nhỏ còn có thể chịu được, một cái lỗ to như vậy, lại còn ở trên đùi sao lại không sao.”
“Phải làm sao bây giờ? Ngươi là cô nương, ta tuổi lớn, nhưng cũng không đỡ được hắn.” Phó đại phu ngồi xổm ở một bên, nhìn chân Lâm Thiên Dược, lại nhìn Kỷ Đào, rồi nhìn xung quanh một phen.
Kỷ Đào suy nghĩ một chút, liền đứng dậy nói: “Sư phu ngài canh đi, ta trở về tìm người.”
“Đừng, ngươi là một đại cô nương, ở một mình ta cũng không yên tâm. Ngươi ở lại đây ta trở về gọi người.” Phó đại phu không nhịn được nói, quải túi rời đi, còn không yên tâm dặn dò nói: “Các ngươi đừng có lộn xộn, miễn cho ta tìm không thấy, không biết quanh đây còn có bẫy rập gì không? Kỹ năng săn thú của lão đại Dương gia ngày càng mạnh, đều có thể làm người khác bị thương.” Một bên lẩm bẩm, thân ảnh đã sớm mất dấu.
Lâm Thiên Dược ngồi trên mặt đất, Kỷ Đào nhìn phải trái, nói: “Ta đỡ huynh đi tới dưới tàng cây đằng kia, có thể dựa vào.”
“Muội không nghe thấy Phó đại phu vừa nói gì sao?”
Lâm Thiên Dược mỉm cười hỏi.
“Vậy thì dựa vào cái này.” Kỷ Đào đưa cái túi qua.
Lâm Thiên Dược không còn từ chối, dựa vào cái túi, thật ra thì giống như nằm xuống hơn, cái túi chỉ là cái gối, hắn nhìn bầu trời bị cành lá chia thành từng mảnh nhỏ: “Thật ra, ta càng muốn dựa vào muội hơn.”
Giọng thở dài.
“Đừng nói nhảm.” Kỷ Đào mắng.
Lâm Thiên Dược thu hồi ánh mắt nhìn trời, quay qua nhìn Kỷ Đào, nghiêm túc nói:
“Lời ta nói là thật, hơn nữa hôm qua ta không có uống say.”
Kỷ Đào im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi: “Bây giờ huynh bị thương, vậy vào huyện thế nào?”
Lâm Thiên Dược cười nhẹ: “Vừa rồi là ta cứu muội, muội có phải nên có trách nhiệm hay không?”
Kỷ Đào mặc kệ hắn, lấy ra ống trúc mà Lâm Thiên Dược mang theo, lắc lắc, phát hiện bên trong còn một ít nước, mở ra đưa qua nói: “Đau không, uống chút nước đi.”
Lâm Thiên Dược lắc đầu, kiên trì nhìn Kỷ Đào, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nhìn thấy hắn như vậy, Kỷ Đào cũng không nói nhảm, nhàn nhạt nói: “Thật ra, ta không muốn cảm ơn huynh vì đã cứu ta.”