Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỷ Đào không miễn cưỡng hắn uống nước, đậy nắp lại rồi cất ống trúc đi, rồi lại nói:
“Thẩm đã vất vả nhiều năm, huynh cũng cố gắng lâu như vậy, bây giờ kỳ thi huyện sắp tới mà huynh lại vì ta bị thương. Ta thà người bị thương là mình chứ không phải là huynh, cho dù đau một chút, trong lòng cũng sẽ không khó chịu.”
Lại bị Lâm Thiên Dược nắm lấy tay, Kỷ Đào ngước mắt nhìn hắn.
“Ta không muốn muội bị thương dù chỉ một chút.” Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, lướt nhẹ qua như lông hồng.
Dừng ở trái tim Kỷ Đào, lại nặng nề như có hàng ngàn viên đá.
“Lúc đó cũng chưa có phản ứng đã lao về phía muội. Thực ra ta đã sớm biết ta thích muội, mỗi lần trở về đều muốn nhìn thấy muội. Chính là cũng không cảm thấy ta có thể vì muội mà an nguy cũng không màng.”
Lâm Thiên Dược cười nhạo chính mình.
“Từ nhỏ đến lớn, mặc dù gia cảnh nghèo nhưng ta không cảm thấy có lỗi với bản thân, chẳng sợ trên người luôn mang đau đớn, uống nhiều thuốc đến nỗi cả người tê liệt, nhưng ta cảm thấy chỉ cần muốn sống lâu hơn, nhất định sẽ có thể.”
“Sau này ta muốn học, muội nói với ta chỉ cần có quyết tâm thì nhất định sẽ thành công!” Lâm Thiên Dược giương mắt nhìn đỉnh đầu của nàng.
“Trước mắt có thành công hay không ta không biết, nhưng ta biết trên đời này có rất nhiều thứ không thể ép buộc. Ví dụ như kỳ thi lần này ta có lẽ đi không được...
Hoặc là, là cô nương trong lòng mà ta thích đối với ta một chút cảm giác cũng không có.”
Lâm Thiên Dược nói lời này, mặt mũi đầy chua xót, Kỷ Đào nhìn thấy lòng cũng lên men, không biết có phải vì Lâm Thiên Dược cứu nàng hay không, nàng nhận ra mình có chút mềm lòng.
Lâm Thiên Dược nắm chặt tay nàng hơn: “Đào nhi, ta rất muốn hỏi muội một câu, những người đó đều có thể, còn ta tại sao lại không thể?”
Kỷ Đào im lặng một lúc rồi mới nói: “Huynh là một học giả, tương lai quá bấp bênh, ta chỉ muốn sống thật tốt, tìm người cùng ta chăm sóc cha mẹ. Thẩm cùng huynh nhiều năm qua sống nương tựa lẫn nhau, nếu huynh ở rể chỉ sợ thẩm bị huynh chọc tức đến sinh bệnh.”
Sợ là cũng có khả năng sẽ tức chết.
Lâm Thiên Dược không biết nên vui hay nên buồn, có sự khác biệt giữa những điều Kỷ Đào suy xét so với người khác suy xét. Điều này chỉ chứng tỏ Kỷ Đào hoàn toàn không động tâm với người khác, đối với hắn cũng thật sự không có chút tâm tư ái muội nào.
“Ta có thể ở lại, không cần thi nữa, cùng muội chăm sóc Kỷ thúc bọn họ...”
Kỷ Đào vội vàng đưa tay ngăn cản, nói: “Ngàn lần cũng đừng, bây giờ huynh đối với ta... Tự nhiên cũng có thể từ bỏ, lòng người dễ thay đổi, huynh có thể đảm bảo sau này sẽ không hối hận không? Nếu huynh hối hận, cha mẹ của ta bọn họ sẽ thế nào đây?”
“Đến lúc đó, huynh còn có thể đảm bảo rằng mình vẫn có được sự bình tĩnh như ngày hôm nay không?” Kỷ Đào nghiêm túc nói.
Lâm Thiên Dược lại im lặng.
Kỷ Đào thuận thế rút tay về, ngồi ở bãi cỏ bên cạnh, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang trong rừng, nhất thời bầu không khí yên lặng một hồi.
Một mảnh im lặng, Lâm Thiên Dược lại lần nữa lên tiếng: “Đào nhi, chuyện khác ta không biết, ta chỉ biết nếu như gặp lại nhau, chỉ cần nghĩ đến là ta không thể chấp nhận, nói không chừng lần sau gặp lại muội đã đính hôn rồi, ta...”
“Làm sao?” Kỷ Đào tò mò.
Lời nhận xét này của Lâm Thiên Dược quả thực rất đúng, kể từ sau sự kiện của Tiền này hôm nay tới, đối với việc ở rể không có dị nghị, như vậy chỉ cần là người đàng hoàng thì Kỷ Đào cũng sẽ không cự tuyệt, hôn sự này... có lẽ là sẽ định ra.
“Đào nhi, muội đã từng vì chính mình mà nghĩ hay chưa?” Lâm Thiên Dược ngồi thẳng dậy, có lẽ là vì bị thương nên sắc mặt co quắp.
Kỷ Đào vội tới giúp đỡ, nhân tiện nhìn miếng vải trên đùi hắn, thấy không có máu chảy ra nên mới hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đừng nhúc nhích, nếu bị thương lần nữa, sợ ngươi thật sự không thể vào huyện.”
Lâm Thiên Dược không nói gì, xem như đáp ứng.
Kỷ Đào ngồi trở lại vị trí cũ: “Vì chính mình nghĩ cái gì, ta rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cha mẹ rất tốt với ta, cái ăn cái mặc cũng không lo, ngày thường giúp người trong thôn xem bệnh, khá tốt.”
Lâm Thiên Dược lần này thực sự không nói nên lời.
“Nếu không tính đến chuyện khác, nếu người cùng muội đính hôn là ta, muội có cảm thấy phản cảm hay không?” Lâm Thiên Dược thẳng thắn hỏi.
Kỷ Đào đánh giá hắn từ trên xuống dưới, Lâm Thiên Dược diện mạo thanh tuấn, thân hình thon dài, bởi vì đọc sách nên cử chỉ hào phóng, cũng rất quyết đoán, đối với Điền thị cũng kính trọng hiếu thuận. Nếu không suy xét mặt khác, xác thực cũng coi như là một ứng viên sáng giá.
“Huynh rất tài giỏi.” Kỷ Đào nói một cách nghiêm túc.
Đây quả thật là sự thật, Lâm Thiên Dược đã đọc sách rất lâu, chỉ cần lần này thuận lợi, vài năm nữa hắn sẽ công thành danh toại, giống như Viên Tử Uyên, nếu muốn thành hôn sẽ có rất nhiều người tùy ý hắn lựa chọn. Nhà nghèo hay gì đó hoàn toàn không phải là vấn đề.
Có giọng nói từ xa truyền đến, Kỷ Đào vẻ mặt vui mừng, đứng dậy nói: “Có người tới.”
Lâm Thiên Dược hơi mất mát, hắn luyến tiếc bầu không khí yên tĩnh như vậy, mặc dù Kỷ Đào không có mâu thuẫn nhưng đối xử với hắn cũng không có chút đặc biệt, sau này dù muốn cùng nàng ở bên nhau có lẽ là không có khả năng nào.
“Đào nhi, nếu ta hướng Kỷ thúc cầu hôn, muội có từ chối không?” Lâm Thiên Dược siết chặt nắm cỏ trong tay, nghe thấy tiếng người ở đằng xa càng lúc càng gần, sốt sắng hỏi.
Kỷ Đào đứng cách đó không xa, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, nghe vậy quay đầu lại, cười nói: “Thẩm sẽ không đồng ý.”
Lâm Thiên Dược còn muốn nói thêm, Phó đại phu dẫn đầu mọi người sải bước lại đây, nhìn thấy hai người họ còn hoàn hảo, tức khắc thở phào nhẹ nhõm nói: “Nhanh lên, trời sắp tối rồi, ta sợ sẽ không đến kịp.”