Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Duy cũng đến cùng với hai huynh đệ Dương gia, Dương Đại Thành đi đến nơi có mũi tên tre ngay khi vừa đến, đi vòng quanh nơi này vài vòng rồi quay lại giúp Dương Đại Viễn nâng Lâm Thiên Dược dậy, nói xin lỗi: “Lâm huynh đệ, đó thật là một cái bẫy mà ta đặt ra, ta nghĩ chỗ này có chút bụi gai, bình thường cũng không có người lại đây, miễn là không dẫm vào bộ phận thì không có việc gì, không nghĩ tới lại...”

Vừa nói vừa nâng Lâm Thiên Dược lên: “Lâm huynh đệ, ngươi yên tâm, tiền thuốc men ta sẽ giúp người trả.”

Kỷ Duy nhìn họ đỡ Lâm Thiên Dược đi rồi, đánh giá Kỷ Đào từ trên xuống dưới, nói:

“Không bị dọa sợ chứ?”

Kỷ Đào lắc đầu, nhìn Phó đại phu đang hái gốc cây vàng sậm trở về, cau mày hỏi:

“Sư phụ, sao ngài lại đi tìm bọn họ?”

Phó đại phu không để ý chút nào, cúi đầu xử lý cây cối, thuận miệng nói: “Vốn là do lão đại Dương gia làm ra, không tìm bọn họ thì tìm ai? Hơn nữa khi ta rời khỏi Kỷ gia liền nhìn thấy Đại Viễn nên thuận miệng kêu.”

Cả ba theo họ xuống núi, hai người Dương Đại Thành sức lực không nhỏ, đỡ Lâm Thiên Dược trong rừng núi như đi trên đất phẳng, bọn người Kỷ Đào tay không lại chật vật đuổi theo.

Khó khăn xuống núi, Dương Đại Viễn nhìn Phó đại phu cười nói: “Phó đại phu, đại tẩu nhà ta có chút không khỏe, ngài có thể giúp ta xem một chút không?”

Phó đại phu gật đầu, Dương Đại Thành đưa Lâm Thiên Dược cho Dương Đại Viễn, đưa Phó đại phu rời đi.

Dương Đại Viễn đỡ Lâm Thiên Dược cười nói: “Ngươi thật là, chỗ đó đều là cỏ, thậm chí còn không có dấu vết con người, lẻn đến nơi đó làm gì, ngươi lại là một học giả yếu ớt, thân thể còn yếu, này là nhiễm bệnh lâu rồi đúng không?”

Kỷ Đào im lặng đi theo, thành thật mà nói, nàng cũng không nghĩ mình sẽ tự nguyện bị thương mà đi cứu mình, việc này mà nói thì không phải không có cảm động.

Lâm Thiên Dược què chân được hắn đỡ, không nói chuyện.

Dương Đại Viễn cũng không để ý sự thờ ơ của hắn, cười nói: “Nhà ngươi sống gần Kỷ cô nương, điều này giúp tiết kiệm thời gian thỉnh đại phu. Ta thường cảm thấy nhà ta và nhà Kỷ trưởng thôn lại rất xa, mỗi lần như vậy đều phải chạy thật xa nhưng cũng không thể không đi.”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, lẽ ra Dương Đại Viễn với Phùng Uyển Phù phải nhất vãng tình thâm*, chịu thương chịu khó mới đúng? Thế nào bây giờ hắn tựa hồ có chút ý tứ oán giận.

*: tình yêu sâu đậm

Nhanh chóng vào thôn, đến Lâm gia thì một phen gấp gáp, sau khi Kỷ Đào dọn dẹp cẩn thận thì phát hiện đúng như lời Phó đại phu nói, có một cái hố rất sâu ở giữa.

Cho dù Lâm Thiên Dược cả ngày không nhúc nhích cũng phải mất hơn nửa tháng mới lành, bây giờ đã là hạ tuần* tháng Giêng, khẳng định không kịp cho kỳ thị huyện vào tháng Hai.

*từ ngày 21 đến cuối tháng.

Lúc này, Lâm Thiên Dược đang ngồi trên giường, Điền thị lo lắng đứng ở một bên yên lặng rơi lệ, Kỷ Duy ngồi trên ghế bên cạnh, thỉnh thoảng thăm dò nhìn qua.

Kỷ Đào cắn môi nói: “Lâm đại ca, ta kỳ thật có... Ta có một cách có thể làm huynh cảm thấy dễ chịu hơn chút, chỉ là ta còn chưa thử qua.”

Lâm Thiên Dược bởi vì Kỷ Đào đang rửa miệng vết thương mà tái mặt, nghe vậy giương mắt nhìn nàng một cái, nói: “Thử xem đi!”

Nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ.

Điền thị có vẻ lo lắng, vội vàng nói: “Nhưng mà, Đào nhi, chưa thử qua không biết có hiệu quả hay không? Đề phòng có chuyện không tốt…”

“Nương, con muốn thử.” Lâm Thiên Dược nói.

Điền thị cứng họng.

Kỷ Đào nhìn xung quanh, đứng lên nói: “Ta trở về lấy vài thứ, hai người có thể thương lượng một chút.”

Kỷ Đào đứng dậy đi về nhà, Kỷ Duy theo nàng ra ngoài, Kỷ Duy vừa bước vào nhà đã hỏi: “Nghe nói là con dẫm bẫy, mũi tên tre vốn là lao về phía con sao?”

Nghe ai nói? Chắc chắn là Phó đại phu.

“Đúng vậy, Lâm đại ca bởi vì cứu con mới bị thương.” Kỷ Đào không phản bác.

Kỷ Duy thở dài, thấy Kỷ Đào cầm mấy thứ giống sợi chỉ rồi đi ra ngoài, sợi tơ rất khác với sợi chỉ dùng để may quần áo, nó xỉn màu và dường như còn có mùi lạ.

Kỷ Duy nhanh chóng đuổi kịp.

“Cha, đừng nên tới, việc này khó nhìn lắm.” Kỷ Đào quay lại ngăn ông.

Kỷ Duy hừ lạnh một tiếng, chậm rãi chắp tay sau lưng đi theo, nói: “Có thứ gì mà ta không thể nhìn, ta không tin.”

Vì vậy, ba mươi phút sau, Kỷ Duy sắc mặt tái mét rút lui ra khỏi phòng, Kỷ Đào không để ý tới ông. Sau khi cất kim đi, lại rắc thuốc để băng bó cho Lâm Thiên Dược, nhìn hắn nước da tái nhợt như giấy, thấp giọng nói: “Sau bảy tám ngày, ta có thể tháo chỉ khâu ra, sẽ không sao đâu.”

Môi của Lâm Thiên Dược tái nhợt, nghe vậy không nói mà chỉ gật gật đầu, thực ra Kỷ Đào hoài nghi hắn là do đau đến nói không nên lời.

Điền thị đã bị Lâm Thiên Dược đuổi ra ngoài ngay từ đầu, thấy Kỷ Đào đi ra vội vàng hỏi: “Đào nhi, không sao chứ?”

Kỷ Đào cười nói: “Không nhanh như vậy, chỉ là nhanh hơn một chút thôi, thẩm đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”

Vẻ mặt của Điền thị hơi buông lỏng: “Đa tạ ngươi.”

Kỷ Đào cảm thấy có chút áy náy, chỉ nói: “Không cần cảm tạ, ta đi về trước, nếu có chuyện gì cứ gọi ta.”

Kỷ Đào đến thay thuốc cho Lâm Thiên Dược mỗi ngày, cẩn thận quan sát xem vết thương của hắn có chuyển biến xấu không. Nói thật, đây là lần đầu tiên nàng khâu vết thương nên vẫn có chút sợ hãi, rốt cuộc khử trùng hay đại loại chắc chắn không tốt.

Phó đại phu đến châm cứu cho Phùng Uyển Phù, nghe nói là do động thai khí.

Vài ngày sau, Kỷ Đào đã tháo chỉ khâu cho Lâm Thiên Dược, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Bây giờ là đầu tháng Hai, vì vậy tốt nhất đừng trì hoãn kỳ thi huyện của Lâm Thiên Dược, như vậy trong lòng nàng sẽ cảm thấy bớt tội lỗi hơn.

Lúc này Phó đại phu nhìn thấy Kỷ Đào khâu cho Lâm Thiên Dược làm miệng vết thương nhanh chóng khép lại, liền lao vào nhà không đi ra ngoài nữa.