Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kết quả là Kỷ Đào phải đi nhìn Dương gia bên kia, Phùng Uyển Phù quả thật bị động thai khí, tinh thần cũng không được tốt lắm. Tuy không cần châm cứu nhưng phải uống thuốc dưỡng thai.
Kỷ Đào tình cờ có lần nhìn thấy nàng ta ăn cơm, chỉ ăn có một bát nhỏ, canh cũng uống không nhiều.
Đã vậy, Dương Đại Thành còn nịnh nọt lấy lòng, đổi đủ mánh khóe dỗ nàng ta ăn.
Kỷ Đào phải đi mỗi ngày một lần, có khi hai lần sáng tối, mấy ngày sau mới nhịn không được: “Dương đại tẩu, thứ cho ta nói thẳng, ngươi không thể lại tiếp tục như thế này, trong bụng ngươi có con, ngoài ra còn phải cố điều dưỡng thân thế thật tốt, nếu không về sau... nếu đang mang thai mà tâm tư nặng nề đối với bản thân ngươi cũng không tốt.
Kỷ Đào hơi mất kiên nhẫn, Phùng Uyển Phù vẫn luôn như vậy, nhất định tạm thời không thể tốt lên. Chỉ cần thai khí không ổn định, Kỷ Đào ngày nào cũng phải đến.
Dù không thích Phùng Uyển Phù nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đứa bé trong bụng nàng ta có chuyện gì.
“Đào nhi muội muội.” Phùng Uyển Phù đột nhiên ngồi thẳng dậy, duỗi tay nắm chặt tay đang thu thập hòm thuốc của Kỷ Đào, cảnh giác nhìn về phía cửa, ánh mắt tràn đầy hi vọng, trầm giọng hỏi: “Muội nói, nếu bây giờ ta bị sẩy thai...... Có thể chứ?”
Kỷ Đào thực sự kinh ngạc.
Phùng Uyển Phù cúi đầu nói: “Ta sợ đứa trẻ sinh ra không thể chăm sóc nó tốt.
Trong nhà cũng không có trưởng bối nào chỉ bảo, nếu làm bậy bạ, ta sợ...”
Kỷ Đào tiếp tục xếp hòm thuốc, cười nói: “Ngươi yên tâm, mấy chuyện này có thể hỏi Dương đại ca, hắn thích trẻ con và sẽ đối xử tốt, lại nói Dương đại ca đối xử với ngươi thế nào ta đều thấy được. Đứa nhỏ này à, là món quà của thượng đế, có người muốn cũng không được.”
Kỷ Đào mang hộp thuốc trên lưng, cánh tay lại bị Phùng Uyển Phù bắt lấy, sức lực của nàng ta lớn đến nỗi làm cánh tay Kỷ Đào hơi đau, móng tay của Phùng Uyển Phù cơ hồ là cắm vào da thịt nàng, giống như kim đâm.
Kỷ Đào khẽ cau mày, lại nghe nàng ta van xin nói: “Đào nhi muội muội, làm ơn giúp ta, cho ta một loại thuốc đi! Muội biết đấy, nếu đứa nhỏ sinh ra, người ngoài nhìn qua liền biết chuyện gì đã xảy ra, cái này, dù ta có mang tiếng xấu cũng không sao, nhưng đối với một đứa trẻ, nó cả đời cũng không thể thoát khỏi cái danh con hoang.”
Kỷ Đào muốn nói, ai lại đi nhìn chằm chằm nàng ta? Mọi người đều có cuộc sống của riêng mình, cho dù đứa trẻ này sinh đủ tháng cũng bị phát hiện sai ngày, Phùng Uyển Phù đã có gia đình rồi, tại sao lại là con hoang? Người ngoài nhiều nhất cũng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi thôi, với địa vị bây giờ của Dương gia trong thôn, phần lớn người dân thôn Đào Nguyên vẫn phải đi xin lương thực từ họ, sao lại dám đi khắp nơi nói nhảm?
Kỷ Đào chậm rãi rút tay về, nói: “Dương đại tẩu, cho dù vì lý do gì mà ngươi không muốn đứa nhỏ này, ta cũng không có thuốc. Sư phụ nói với ta thuốc này vi phạm lẽ trời, không có phân cho ta.”
Phùng Uyển Phù bổ nhào xuống giường, nước mắt lã chã rơi xuống: “Đào nhi muội muội, ta cầu xin muội.”
Kỷ Đào thấy nàng ta thân hình gầy gò, khóc đến hai mắt đẫm lệ mà bám chặt vào thành giường, trông rất đáng thương.
Kỷ Đào không quan tâm đến nhiều như vậy, trên thế giới này còn có bao nhiêu người đáng thương, chỉ nói: “Ta thật sự không biết. Sư phụ không những không phân cho ta mà còn không cho phương thuốc, ngươi biết đấy phương thuốc này của đại phu không có dễ lấy. Sư phụ không dạy ta, ta muốn học cũng không có chỗ dạy. Xin lỗi không giúp được cho ngươi.”
Phùng Uyển Phù cũng không hẳn là đáng thương, sở dĩ có suy nghĩ này có lẽ là do lỗi cốt truyện, Kỷ Đào không nhớ được nhiều âm mưu như vậy, nàng chỉ biết rằng hầu hết những chuyện đang xảy ra bây giờ không giống như trong tiểu thuyết.
Ví dụ con của Phùng Uyển Phù không phải như bây giờ, chúng là những đứa trẻ sinh ra trong giá thú, nguồn gốc có thể chịu được dò xét, còn có hôn nhân của bọn họ là một ngôi nhà mới, một ngôi nhà gạch sáng sủa, không phải ngôi nhà tường đất này.
Nhưng mà có vẻ trong tiểu thuyết không hề có ngược, nếu ngược thì phải ngược vai nữ phụ của Kỷ Đào. Nàng nhớ rõ là sảng văn ngọt ngào, giờ nhìn thấy Phùng Uyển Phù khóc lóc thảm thiết, sao bây giờ lại có vẻ hơi ngược nhỉ?
Dương Đại Thành không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa, sắc mặt khó coi, nhìn Phùng Uyển Phù đang nằm ở mép giường khóc đứt ruột đứt gan, hối lỗi nói với Kỷ Đào: “Đào nhi, để ngươi chê cười rồi.”
Kỷ Đào gật đầu, xách hộp thuốc đi tới cửa, nhìn bộ dạng của Phùng Uyển Phù thật sự là rất đáng thương, nàng nghĩ nghĩ liền nói: “Dương đại ca, ta nhớ rõ mình có đọc trong một quyển sách y khoa, người phụ nữ у mang thai không chỉ thay đổi cơ thể rất nhiều, mà tâm trí cũng sẽ khó nắm bắt.”
Ý định ban đầu của Kỷ Đào là nói những điều này là bình thường, để cho Dương Đại Thành kiên nhẫn một chút.
“Ta đã biết, đa tạ ngươi rất nhiều.” Dương Đại Thành đi vào, cúi xuống ôm lấy Phùng Uyển Phù.
Kỷ Đào ngừng nhìn, xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy Dương Đại Viễn đang đứng trong sân thăm dò nhìn qua, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào thì tiến lên hai bước nói: “Kỷ cô nương, ta tiễn ngươi về nhà.”
Kỷ Đào lắc đầu: “Không cần phiền như vậy.”
“Cần mà cần mà, ngươi giúp đại tẩu ta xem bệnh nhiều như vậy, phí khám cơ hồ cũng không lấy, chỉ tính tiền thuốc, ta liền gửi cho ngươi. Lại nói ta lớn lên cường tráng, nếu gặp kẻ không có mắt như lần trước ta nhất định sẽ đánh cho hắn một trận tơi bời.” Dương Đại Viễn một đường theo nàng ra cửa, miệng cũng liến thoắng một đường.
Kỷ Đào thấy từ chối cũng vô ích nên đành tùy ý hắn.
Đến tận cửa Kỷ gia, Dương Đại Viễn đưa tiền thuốc mới cáo từ rời đi.
Liễu thị ở trong sân, nhìn chung quanh thấy bóng lưng Dương Tư Viễn rời đi, cười nói: “Con đã trở lại?”
Kỷ Đào gật đầu, nói thêm: “Một hai phải đưa con về, từ chối không được.”