Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Liễu thị buông kim chỉ trong tay xuống, trầm tư một lúc rồi lắc đầu cười.

“Nương, ngươi nói Dương đại tẩu đó là nghĩ cái gì? Không chịu ăn cơm uống thuốc, vừa rồi còn cư nhiên hỏi con. thuốc phá thai.” Mấy chữ cuối cùng, Kỷ Đào lại gần Liễu thị nói.

Liễu thị hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, đứa nhỏ này là một chuyện hạnh phúc, người khác cầu cũng cầu không được.”

Giọng nói tràn đầy thất vọng.

Kỷ Đào có chút hối hận, nàng vốn dĩ muốn Liễu thị phân tích một chút suy nghĩ của Phùng Uyển Phù, lại không ngờ chọc vào chỗ đau của Liễu thị.

Sau khi Liễu thị thất vọng, chợt nhớ ra cái gì, hỏi: “Con thật không có đưa cho nàng ta đúng không?”

Kỷ Đào bất mãn nói: “Con ngu ngốc đến vậy sao? Con nói thẳng sư phụ không dạy, con không biết. Nhân tiện, nương, về sau bất kể ai hỏi về loại thuốc này, đều phải nói con không biết.”

Liễu thị gật đầu nói: “Thuốc này mẫn cảm, không nên sử dụng thì tốt hơn.”

Vừa lúc có tiếng gõ cửa, cửa còn chưa đóng, Kỷ Đào liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Thiên Dược đứng ở đó, vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Chấn thương của huynh xảy ra vấn đề sao?”

Lâm Thiên Dược liếc nhìn Liễu thị đang ở cách đó không xa, gật đầu nói: “Có thể giúp ta xem một chút được không?”

“Vào đi.” Kỷ Đào bước sang một bên.

Lâm Thiên Dược đi đến bàn bên cạnh Liễu thị ngồi xuống, hòm thuốc của Kỷ Đào cũng ở đó.

Liễu thị nhìn thấy, định vào nhà rót một tách trà cho Lâm Thiên Dược, ngay khi chuẩn bị rời đi, Lâm Thiên Dược đã ngăn tay Kỷ Đào đang cố gắng cởi bỏ lớp vải trên chân hắn, nói: “Ta phải đi.”

Kỷ Đào nhất quyết muốn cởi bỏ lớp vải, quan sát kỹ càng, thấy không có gì đáng ngại mới nói: “Cũng đến lúc rời đi, trên đường còn phải chừa một chút thời gian cần chú ý vết thương của mình, đừng quá mệt mỏi, nếu bị rách ra sẽ không tốt.”

Lâm Thiên Dược nghe Kỷ Đào dặn dò, nhìn Liễu thị bưng cái khay bước ra khỏi phòng, trầm giọng nói: “Ta thích nghe muội dặn dò, ta sẽ luyến tiếc.”

Liễu thị đi càng ngày càng gần, Lâm Thiên Dược nói rất nhanh: “Đào nhi, chờ ta trở lại, ta sẽ hướng Kỷ thúc cầu hôn, muội có thể chờ ta mấy ngày không?”

Kỷ Đào không trả lời, trong tay quấn tấm vải trắng lại cho hắn, bất ngờ tay bị hắn nắm chặt.

Kỷ Đào đang ngồi xổm trên mặt đất, giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhìn xuống Kỷ Đào một cách nghiêm túc mà nói: “Ta xem muội là đã đồng ý.”

Hắn buông tay Kỷ Đào ra, lại nói: “Đúng rồi, muội cách xa cái người Dương Đại Viễn một chút, tâm tư của hắn không tốt.”

Lúc này Liễu thị đã đi tới, lời từ chối của Kỷ Đào nghẹn trong họng.

Lâm Thiên Dược mỉm cười nói chuyện với nàng, cuối cùng cảm tạ Kỷ Đào rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Kỷ Đào nhìn hắn đi ra ngoài lại thở dài. Quên đi, dù sao nàng cũng không vội, lúc khác rồi lại nói.

Lâm Thiên Dược đi rồi, Kỷ Đào nghe Liễu thị nói vào sáng sớm hôm sau.

Kỷ Đào bỏ qua chuyện này, Liễu thị gần đây cũng không đề cập đến hôn sự của nàng.

Phùng Uyển Phù cuối cùng cũng chịu ăn cơm uống thuốc, Kỷ Đào cũng không cần đến mỗi ngày nữa.

Thời gian này Kỷ Đào cũng rảnh rỗi, ngày nào cũng đến chỗ Phó đại phu xem ngài chế tạo kim khâu, phơi khô thảo mộc, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy lời nói vang lên của Lâm Thiên Dược.

“Chờ ta trở lại sẽ hướng Kỷ thúc cầu hôn.”

Kỷ Đào không cho rằng câu nói này là đáng tin cậy, đúng là Lâm Thiên Dược quan tâm đến nàng, nếu không cũng sẽ không cứu nàng. Nhưng Lâm Thiên Dược là một học giả, những năm gần đây thường xuyên đi học bên ngoài, Kỷ Đào không tin lấy nhân phẩm của hắn mà không có cô nương nào để ý, cô nương xuất thân từ gia đình giàu có này về sau chắc chắn sẽ trợ giúp Lâm Thiên Dược nhiều hơn. Kỷ Đào thỉnh thoảng lật giở những cuốn sách giải trí, cũng biết rằng rất nhiều học giả không muốn kết hôn, thậm chí không muốn đính hôn, chỉ chờ con rể lọt vào bảng danh sách tiến sĩ liền bị nhà quyền quý bắt đi, hai bên đều có lợi.

Đây mới là con đường mà người đọc sách nên đi.

Ngày tháng yên bình, sau khi cày bừa vụ xuân, trên núi của Dương gia cả ngày náo nhiệt hẳn lên. Dương Đại Thành năm nay không rảnh lên núi làm việc nên chỉ thỉnh thoảng đến xem, vì vậy hắn đã thuê nhiều người hơn những năm trước.

Khi tin tức Lâm Thiên Dược vượt qua bài thi truyền đến, thời điểm trong thôn chạy xung quanh để báo tin thì Kỷ Đào cũng chỉ cười, không nghĩ rằng việc này có liên quan gì đến mình.

“Không sao đâu, mọi thứ vẫn bình thường, nên ăn ít và chia ra nhiều bữa, ăn nhiều cũng không phải là tốt.” Kỷ Đào thu tay bắt mạch của Phùng Uyển Phù rồi dặn dò.

“Vậy là tốt rồi.” Phùng Uyển Phù vuốt ve cái bụng nhô lên của mình, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, trên khuôn mặt tràn đầy niềm vui sắp được làm mẹ: “Gần đây ta ăn rất ngon miệng, cái gì cũng ăn được, chốc lát lại sẽ đói bụng.”

Kỷ Đào cất cái gối bắt mạch đi và cười nói: “Dương đại tẩu, cũng không được ăn quá nhiều.”

Phùng Uyển Phù nhíu mày: “Ăn nhiều không tốt cho đứa trẻ sao?”

Kỷ Đào cười: “Nếu ăn nhiều, sau khi sinh con giảm béo không dễ.”

“Đúng vậy, ta cũng có nghe qua nhưng lại quên mất.” Phùng Uyển Phù bừng tỉnh nói.

Tim Kỷ Đào trong lòng nhảy dựng, giương mắt nhìn biểu tình của nàng ta.

Thấy Phùng Uyển Phù không để ý, Kỷ Đào cúi đầu xuống tiếp tục sắp xếp hòm thuốc.

Lời này rất có vấn đề, khi Phùng Uyển Phù đến thôn Đào Nguyên mới chỉ là một tiểu cô nương 12 tuổi, vì vậy không thể biết được điều này. Cuộc sống ở trong thôn gian khổ, dù có thai thì cũng chẳng có bao nhiêu mà ăn. Thôn nữ tự nhiên không biết là không thể ăn nhiều, ngay cả gia đình giàu có cũng không nhất định biết, nghe Dương ma ma nói còn có phụ mẫu* chuyên môn để ma ma nhìn chằm chằm các thần thiếp mang thai ăn nhiều hơn nữa, thân hình tròn xoe, dù sinh con thuận lợi cũng sẽ mất đi sự sủng ái của nam chủ.

*người phụ nữ phụ trách

Cho nên, Phùng Uyển Phù là từ đâu nghe thấy?