Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào cảm thấy Phùng Uyển Phù đã che giấu thân phận trọng sinh của mình rất tốt, ít nhất nàng ta biết chuyện bên trong cũng không nhìn ra.

Nhưng hôm nay Phùng Uyển Phù lỡ lời nói ra câu này, thật sự là ‘một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch sao?

Tất nhiên, cũng có thể là Kỷ Đào đã biết nội tình lại quá mức nhạy cảm nên mới nhận ra.

Dương Đại Thành bưng một cái chén cười đi đến, trên người đang mặc một bộ trực chuế* màu xanh lục có thêu những đường sẫm màu tinh xảo, giảm đi mấy phần thô cứng của người đàn ông nông dân, lại tăng thêm chút nhẹ nhàng lịch sự tao nhã.

Những ngày gần đây, Dương Đại Thành có vẻ đều ăn mặc như thế này, không hề lên núi làm việc, còn có người trong thôn trêu chọc hắn là người giàu có ở trong thành.

Có người còn nói Phùng Uyển Phù vượng phu, lời này cũng không phải là không có căn cứ, khi Phùng Uyển Phù mới đến Dương gia, Dương gia thậm chí nghèo túng đến mức không có ngũ cốc thô để ăn chứ đừng nói đến ngũ cốc tinh chế, chỉ biết thèm thuồng mà nhìn. Chưa đầy năm năm ngắn ngủi, Dương gia đã trở thành những hộ giàu nhất nhì ở thôn Đào Nguyên, rộng hàng chục mẫu đất, số tiền thuê người làm ruộng hàng năm không phải là ít.

Vì vậy mà trong thôn có người thầm nói Phùng Uyển Phù một người có phúc cũng sẽ mang lại cho những người chung quanh.

“Dương đại ca bây giờ càng ngày càng thay đổi, nếu không quen, e rằng còn không nhận ra được.” Kỷ Đào cười, thuần túy nói giỡn vài câu cũng không có ý gì khác.

Ánh mắt Phùng Uyển Phù có chút đắc ý, người nàng ta chọn dù thế nào cũng sẽ không kém.

Dương Đại Viễn xuất hiện ở cửa, thăm dò nhìn thoáng qua, cười nói: “Đại tẩu hôm nay ổn chứ?”

Phùng Uyển Phù gật đầu và nói: “Đào nhi muội muội đã kiểm tra mạch rồi, ngươi đưa muội ấy về nhà đi.”

Không đợi Dương Đại Viễn đồng ý, Kỷ Đào đã mang theo hộp thuốc, nhẹ nói:

“Không cần, trong thôn đều là người quen biết, thật sự không cần phiền phức.”

“Cần, cần chứ.” Dương Đại Viễn đi theo nàng ra khỏi cổng Dương gia, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Kỷ Đào hiểu rằng không thể từ chối Dương Đại Viễn, cũng không nói nhiều mà dẫn đầu đi về nhà.

Chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà Kỷ gia, Kỷ Đào đẩy cửa, quay lại nhìn Dương Đại Viễn, cười nói: “Đa tạ ngươi.”

Dương Đại Viễn liếc nhìn sân thăm dò, có chút thất vọng nói: “Kỷ thúc không ở nhà à?”

Kỷ Đào nhìn thoáng qua rồi nói: “Chắc là không ở.”

Dương Đại Viễn xoay người trở về, đi được vài bước liền quay lại cửa nhà Kỷ gia, nhìn Kỷ Đào đang chuẩn bị đóng cửa, hỏi: “Kỷ cô nương, ngươi.... Có phải muốn mai mối hay không?”

Kỷ Đào cau mày: “Ta không biết, không nghe cha ta nói.”

Lời này không có vấn đề gì. Hầu hết các cô nương ở thôn Đào Nguyên đều là cha mẹ làm chủ, một số ít là đại ca đại tẩu của họ, câu này của Dương Đại Viễn thật ra có chút thất lễ.

“Vậy ngươi thấy ta thế nào?” Dương Đại Viễn vỗ vỗ ngực, nhìn trái nhìn phải, sau đó nói: “Kỷ cô nương, nhà ta có ba huynh đệ, ta là con thứ, cha mẹ không thiếu con trai dâng hương khói, ta nghe nói Kỷ thúc muốn kén rể, nếu ngươi nguyện ý ta liền đi tìm Kỷ thúc nói.”

Nhìn người đàn ông da ngăm đen trước mặt, đôi mắt trong veo, hay phải nói là một chàng trai, Kỷ Đào lại nghĩ đến lời đồn đại về hắn và Phùng Uyển Phù trong thôn vào dịp ăn Tết.

“Ta không đồng ý, cha ta cũng vậy.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói, rồi định đóng cửa lại.

Dương Đại Viễn ngăn chặn động tác muốn đóng cửa của nàng, một bàn tay vững vàng đè lại cửa, nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Ta cảm thấy Kỷ thúc chăm sóc một nhà chúng ta rất tốt, không giống là có vẻ chán ghét, ông ấy đối với đại ca ta cũng đặc biệt tốt, có phải là ông ấy ưng đại ca của ta hay không?”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, nhưng trên mặt không lộ ra gì cả.

“Nhưng đại ca của ta đã thành thân rồi.” Dương Đại Viễn nói một cách nghiêm túc.

Kỷ Đào muốn tức giận đến bật cười, Kỷ Duy coi trọng Dương Đại Thành, đại khái là vì trước khi Phùng Uyển Phù đến đây đã có ý tứ muốn kén rể hắn, ngày thường đương nhiên là chú ý chăm sóc nhiều hơn, thậm chí bây giờ Kỷ Duy vẫn quan tâm đến gia đình bọn họ không kém.

Kỷ Đào vốn tưởng rằng một nhà Dương Đại Thành không ai biết, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã biết từ lâu, điều này thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

“Ngươi cảm thấy cha ta thích đại ca của ngươi?” Kỷ Đào không đóng cửa, ôm tay chế nhạo hỏi.

Dương Đại Viễn không chút do dự gật đầu nói: “Đại ca của ta có thể thì ta cũng có thể. Vả lại ở mấy thôn làng gần xa, Kỷ thúc cũng không thể tìm được ai như gia đinh chúng ta sẵn sàng chịu ở rể đâu, lỡ đâu tìm phải một người che giấu ý đồ xấu, chẳng phải là..... oan ức cho ngươi?”

Những từ cuối hắn nói rất nhẹ, còn có chút ý tứ tiếc thương.

Kỷ Đào sắc mặt càng lạnh hơn, lãnh đạm nói: “Ta không đồng ý.”

Sau khi nói xong, nhốt Dương Đại Viễn mặt đầy nghi hoặc ở ngoài cửa.

Càng nghĩ lại càng thấy không đành lòng cho Kỷ Duy, Dương gia dựa vào đâu lại giả ngu mà chấp nhận lòng tốt của Kỷ Duy?

Vì Dương Đại Viễn biết tâm tư của Kỷ Duy, bên này nhận lấy sự đối xử đặc biệt của Kỷ Duy với hắn, bên kia cũng không chậm trễ hắn thành thân. Cái này còn chưa tính, bây giờ bọn họ hiển nhiên còn dám đánh chủ ý lên Kỷ gia.

Còn Dương Đại Viễn, không nói đến hai ba chuyện của hắn với Phùng Uyển Phù vào năm trước, chỉ dựa vào việc hắn là em chồng của Phùng Uyển Phù, Kỷ Đào khẳng định không đồng ý.

Bây giờ việc làm ăn của Dương gia còn đang dở dang, nếu thật sự kén rể Dương Đại Viễn, e rằng lúc đó Kỷ gia sẽ không có cuộc sống yên ổn.

Sở dĩ nhân vật chính là nhân vật chính vì nàng ta sẽ liên tục gặp phải những vấn đề khó khăn, sau đó giải quyết, lại gặp vấn đề rồi lại giải quyết, một vòng lặp vô hạn.