Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đặc biệt Phùng Uyển Phù vẫn là nữ chủ sảng văn, đây là rảnh rỗi sinh nông nổi tìm rắc rối cho chính mình?
Sau khi suy nghĩ, Kỷ Đào cảm thấy cần phải nói rõ sự tình với Kỷ Duy, chẳng may ông ấy vẫn còn những suy nghĩ đặc biệt đối với Dương gia, ở sau lưng nàng hứa hẹn sẽ không tốt.
Kỷ Đào trực tiếp đi vào nhà chính, Kỷ Duy đang dựa vào ghế uống trà, thấy nàng tiến vào, lại nhìn sắc mặt không tốt của nàng, cười nói: “Có chuyện gì sao?”
Kỷ Đào ngồi xuống vị trí phía dưới Kỷ Duy, hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.
“Chà, tức giận như vậy. Là ai to gan dám bắt nạt khuê nữ của trưởng thôn ta.” Kỷ Duy hôm nay tâm trạng vui vẻ, trêu chọc nói.
Kỷ Đào không làm ra vẻ nữa, bình thường có chút tính tình ầm ĩ, nếu cứ làm tới thì không tốt chút nào.
Duỗi tay rót tách trà rồi uống một ngụm, Kỷ Đào nhướng mắt nhìn Kỷ Duy, nghiêm trang hỏi: “Cha, vừa rồi nhị ca Dương gia một hai đòi đưa con trở về, mấy tháng gần đây con đã đến nhà hắn giúp bắt mạch cho Dương đại tẩu, miễn là có hắn ở nhà đều một hai phải đưa.”
Nụ cười trên miệng Kỷ Duy ngày càng mở rộng, ông nói: “Ta có nên nói con cái nhà họ hiểu chuyện không?”
Kỷ Đào lại khẽ khịt mũi một tiếng: “Đúng vậy, hiểu chuyện. Vừa rồi hắn còn ở cửa nói hắn biết ông lão như cha luôn tìm con rể, còn hỏi con có đồng ý hay không?”
Trực tiếp hỏi vấn đề này với một cô nương là vô cùng thất lễ, nếu hai người thực sự có tình ý thì không sao cả. Mấu chốt là Kỷ Đào và Dương Đại Viễn không có cảm tình đặc biệt nào, thậm chí còn không biết rõ về nhau.
Ý cười trên mặt Kỷ Duy đột nhiên biến mất, ‘bang” tát xuống bàn một cái, tức giận nói: “Hắn dám lấy đâu ra lá gan?"
Nhìn thấy ông như vậy, Kỷ Đào cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Không chỉ như thế, hắn còn nói biết cha thích Dương đại ca, nhưng đại ca của hắn đã thành thân rồi, hắn cũng giống đại ca của mình.” Kỷ Đào nói thêm.
Kỷ Duy không nói. Ông bưng cái ly cân nhắc một lúc, hỏi: “Những gì con nói là sự thật?”
Kỷ Đào chỉ nhìn ông, không nói lời nào.
Kỷ Duy cũng biết nàng sẽ không nói dối, không hỏi nữa.
Lúc này Liễu thị đi vào, nhìn thấy hai người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm
nói: “Vừa rồi làm sao vậy, ta ở phòng bên cạnh còn nghe thấy động tĩnh bên đây.”
Kỷ Đào tự nhiên sẽ không nói giúp cho Dương gia, dăm ba câu lặp lại lời của Dương Đại Viễn, Liễu thị sắc mặt càng ngày càng khó coi, nói: “Ông nhìn ông đi, đều nhìn trúng loại người nào đâu.”
Kỷ Duy đặt tách trà trong tay xuống, nói: “Kỳ thật ta cảm thấy Đại Viễn cũng không tệ.”
Kỷ Đào hơi trừng lớn đôi mắt, vừa định phản bác thì Kỷ Duy đã giơ tay ngừng ý muốn nói của Liễu thị, nói: “Họ không có cha mẹ, nên tất nhiên sẽ không có chuyện xảy ra như Tiền gia.”
Nhắc đến Tiền gia, Liễu thị đuối lý hoàn toàn câm nín.
“Chúng ta cũng coi như là hiểu tận gốc rễ về gia đình họ, gần gũi thân thiết thì cứ giúp đỡ lẫn nhau một chút.”
Nghe đến đây, Kỷ Đào không thể nhịn được nữa, vội la lên: “Không được.”
Nàng không trông cậy vào hào quang tỏa sáng của vai chính Phùng Uyển Phù, chỉ nghĩ chiếm chút lợi ích chứ không muốn tương lai Phùng Uyển Phù sẽ làm xáo trộn cuộc sống của Kỷ gia. Còn giúp đỡ lẫn nhau thì ngàn lần cũng đừng.
Kỷ Duy hơi ngạc nhiên trước sự từ chối của Kỷ Đào, nghi ngờ nói: “Ta thấy con... Ta thấy con cũng không phản cảm với hắn mà, không phải lần nào cũng đưa con về sao?”
Kỷ Đào xị mặt nói: “Con từ chối hắn, không cần hắn đưa, lần nào cũng nhất quyết đưa đi, con là một cô nương sao đẩy hắn trở về được? Ngài không thấy chỉ cần ma ma rảnh con đều phải đưa bà đi cùng sao?”
Kỷ Duy trầm tư, Liễu thị vỗ vỗ tay Kỷ Đào nói: “Đào nhi mâu thuẫn với hắn như vậy, chắc chắn là mất cả đời. Để ta nói cho ông biết, chuyện khác không nói chứ chuyện này không thể ép buộc.”
“Thật không muốn?” Một lúc lâu sau, Kỷ Duy nhìn về Kỷ Đào nghiêm túc hỏi.
Kỷ Đào cố hết sức làm ra vẻ nghiêm nghị, để Kỷ Duy thấy rằng nàng không phải vì là cô nương mà dè dặt, mà là thực sự không muốn, kiên quyết nói: “Không muốn.”
Thanh âm dứt khoát lưu loát.
“Được rồi.” Kỷ Duy thở dài, đứng lên chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
“Nương, cha đồng ý rồi?” Kỷ Đào có chút không rõ, bởi vì Kỷ Duy thực sự không cao hứng lắm, rõ ràng mới vừa rồi nàng đi vào Kỷ Duy còn cùng nàng nói đùa.
Liễu thị sờ sờ tóc của nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, nếu con không đồng ý ông ấy sẽ không ép. Cha con không phải người cứng rắn, hai ngày nữa là ổn thôi.”
Kỷ Đào cảm thấy có chút hối lỗi, cúi đầu không nói gì.
Liễu thị nhìn đỉnh đầu của nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, ôn nhu hỏi: “Có thể nói cho nương biết vì sao lại không đồng ý không?”
Kỷ Đào nghĩ nghĩ trả lời: “Gia đình họ có quá nhiều chuyện, con cũng không thích Dương đại tẩu, vả lại con tình cờ nghe nói Dương đại ca sẽ đưa nàng ta về nhà khi sinh con.”
Liễu thị “phụt” cười, mặt mày hiện lên ý cười không thể ngăn cản: “Chỉ vì cái này? Chúng ta là kén rể chứ không phải cho con gả chồng, không cần sớm chiều ở chung với bọn họ, khi họ rời đi càng không cần phải nhìn thấy.”
Kỷ Đào nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của bà, bộ dáng không quan tâm chút nào, bức xúc nói: “Nương, ngài không nên xem chuyện này là nhỏ được.”
Liễu thị cười đáp trả.
Kỷ Đào không từ bỏ, hôm nay dù thế nào cũng phải cùng bà phân tích rõ ràng, để Liễu thị nhận ra tính nghiêm trọng của chuyện này.
“Nương, nương còn nhớ rõ Dương đại tẩu đến thôn của chúng ta như thế nào không?”
Liễu thị thu liễm ý cười trên mặt.
Kỷ Đào thấy thế thì hơi hài lòng, Liễu thị cuộc sống quá êm đềm, những chuyện này không phải bà không biết, chỉ là không thể tưởng tượng được.