Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỷ Đào thăm dò nhìn ra cửa, hạ giọng nói: “Ngài thử nghĩ xem, có thể đưa quý nữ trong nhà đi xa ngàn dặm, đây không phải là do người hầu sơ suất mà là người chủ có vấn đề. Hiện tại đưa cô nương đó về nhà, liệu kẻ chủ mưu có thể bỏ qua được không? Năm đó Dương đại tẩu chỉ mới là đứa trẻ non nớt cũng có thể ra tay... Nếu nhà chúng ta dính líu đến bọn họ còn có thể yên ổn sao?”
“Chúng ta không nhất thiết phải sợ họ.” Liễu thị không phục nói.
“Chúng ta không cần thiết. Chúng ta không phải là họ hàng huyết thống của họ, hà tất gì phải dính dáng đến?” Kỷ Đào nhanh chóng nói.
Mặc dù Liễu thị cảm thấy mấy người đó khó có thể đến làm phiền gia đình mình, nhưng Kỷ Đào có thể nói nhiều như vậy, cũng cho thấy nàng thực sự không thích Dương gia.
“Đúng vậy, ta sẽ khuyên cha con.” Liễu thị nhìn thấy vẻ mặt chờ bà tỏ thái độ của Kỷ Đào, cười nói.
Thấy Liễu thị đáp ứng, Kỷ Đào cảm thấy yên tâm hơn.
“Đúng rồi, Hương Hương sắp thành thân, còn đặc biệt chào hỏi để ta đưa con đi theo, giúp nàng đưa dâu.” Liễu thị chợt nhớ ra, cười nói.
Kỷ Đào cau mày, kể từ khi nàng nhìn thấy Liễu Hương Hương ở thị trấn trong tết Nguyên Tiêu cũng chưa từng gặp lại.
“Đừng cau mày, chuyện lớn đó.” Liễu thị vươn tay vuốt trán của nàng.
“Đi thôi, đi dính chút không khí vui mừng.” Liễu thị khuyên nhủ.
Kể từ khi chuyện của Tiền gia xảy ra, Liễu thị đã không về nhà bố mẹ đẻ gần nửa năm, so với việc Liễu Hương Hương nhờ bà đi đưa dâu, Kỷ Đào càng tin là Liễu thị muốn nàng cùng nhau trở về.
Thế thôi, Liễu Hà đối xử với nàng vẫn không tệ. Hai vị này khi về già, quan hệ thể diện vẫn phải duy trì, bọn họ lớn tuổi, cũng chỉ mới xảy ra mấy năm gần đây.
Nhìn thấy Kỷ Đào đáp ứng, Liễu thị rất vui mừng nói: “Con và Hương Hương đã có quan hệ tốt từ nhỏ, cũng nên đi đưa.”
Lần này Kỷ Duy như cũ vẫn không đi thôn Hạ Ngư mà chỉ tìm xe của Ngưu thúc đưa họ đến đó. Kỷ Đào ngồi trên xe bò, nhìn đại thụ ở cổng thôn Đào Nguyên càng lúc càng xa, Liễu thị đang cao hứng bên cạnh, nàng thực sự rất tò mò vì sao Kỷ Duy lại thờ ơ với Liễu gia như vậy. Theo như lời nói của Liễu thị một hồi, có vẻ như Liễu gia đã làm chuyện gì quá đáng, đến mức phải cắt đứt quan hệ.
Chuyện này nàng không dễ dàng hỏi, chẳng may như thế thật thì không phải là bóc ra khuyết điểm của Liễu thị sao.
Chẳng bao lâu họ đã đến cổng thôn Hạ Ngư, Ngưu thúc đặt họ xuống rồi quay đầu đi về, buổi chiều sẽ đến đón bọn họ.
Từ cổng vào liền có thể thấy trong thôn có chuyện vui, rất nhiều người đi về hướng Liễu gia.
Đương nhiên, người đi hướng Viên gia cũng càng ngày càng nhiều.
Kỷ Đào và Liễu thị chậm rãi đi đến Liễu gia, có mấy người chào hỏi Liễu thị, lượng người trên đường cũng dần dần ít đi, có thể thấy phần lớn họ đều đi đến Viên gia.
“Nương, nhà của chú có chuyện vui lớn như vậy, cha vì sao không tới?” Kỷ Đào rốt cuộc vẫn hỏi ra.
Trong trí nhớ của nàng quan hệ giữa hai nhà rất lạnh nhạt, dường như chuyện đó đã xảy ra trước khi nàng chào đời.
Liễu thị dừng lại bước chân, nhìn Kỷ Đào cười, nói: “Ta nghĩ rằng con còn sẽ không hỏi."
Thấy thời gian còn sớm, Liễu thị dẫn nàng đi vòng ra phía bờ sông, hôm nay ở đi không có ai, đại khái đều đã đi uống rượu mừng.
“Thật ra Liễu gia không chỉ có hai người chú, mà con còn có một người cô. Lúc đó cha con... tới cửa cầu hôn, ông ngoại con còn làm ông ấy khó xử, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.”
“Cha cùng chú của con từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, trong nhà có rất nhiều ruộng, cũng có không ít sính lễ, khi đó ta còn làm bao nhiêu người ghen tị.”
Hành động của Tiền Liên Hoa là vô cùng thất lễ. Nếu vừa rồi Kỷ Đào lấy chiếc hộp ra, có người nói đùa kêu nàng mở hoặc Liễu Hương Hương mở, tuy có hơi thất lễ nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khi mà Kỷ Đào bước vào, mọi người đều không thân với nàng, vì vậy không dễ đùa giỡn.
Liên Hoa đã mở hộp, kinh ngạc thốt lên: “Một cây trâm thật là đẹp.”
Kỷ Đào tặng một cây trâm bạc có khảm một viên ngọc trai ở giữa, vô cùng trang nhã.
“Cái này, Đào nhi, quá quý giá.” Liễu Hương Hương không khỏi phân trần cầm lấy lại cây trâm, có chút ngượng nói.
Không để ý Liên Hoa đang xấu hổ, Kỷ Đào cười nói: “Trông rất đẹp nhưng không đáng bao nhiêu, chỉ là kỹ xảo thôi.”
Liễu Hương Hương nhanh chóng thả lại cây trâm vào hộp rồi đóng lại: “Cảm ơn muội.”
Kỷ Đào lắc đầu mỉm cười.
Trâm bạc tuy quý giá nhưng không phải là tặng không nổi, Kỷ Đào và Liễu Hương Hương là chị em họ, hơn nữa Liễu gia chỉ có một cô nương nên cũng không tính là quý.
Nói là trâm bạc nhưng thực chất là mạ bạc, nhưng cũng là thứ người khác khác e ngại mua. Kể cả vòng tay do chị em Tiền gia tặng cũng được mạ bạc.
Có tiếng vui mừng từ xa truyền đến, hiển nhiên là người đón dâu đã tới.
Liễu Hương Hương càng thêm ngượng ngùng, đa số những người trong phòng đều ghen ghét với nàng, rốt cuộc lần này Liễu Hương Hương gả đi là trở thành tú tài nương tử.
Ngay sau đó, một người phụ nhân khoảng 50 tuổi bước vào, nói những lời tốt đẹp, lấy khăn voan che đầu Liễu Hương Hương, đưa nàng ra ngoài quỳ chào cha mẹ.
Hôn lễ của gia đình nhà nông rất đơn giản, sau khi lạy chào cha mẹ, Liễu Hương Hương được người phụ nhân vừa rồi dắt ra ngồi trên xe bò đến nhà Viên gia.
Viên Tử Uyên cả người đỏ thẫm, mặt mày càng thêm tuấn tú, cười cười trông rất vui vẻ, không ngừng chào hỏi với mọi người xem náo nhiệt chung quanh, là người có học thức nhẹ nhàng lịch sự biết giải thích vô cùng rõ ràng.
Kỷ Đào nhìn thấy nhiều đại cô nương tiểu tức phụ đối với sự xuất hiện của Viên Tử Uyên mà đỏ mặt.
Liễu thị cũng đi ra lôi kéo Kỷ Đào đi theo, hoàn toàn chỉ đi xem náo nhiệt.