Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Tiền thị, trong lòng nàng khoái chí, vừa rồi Liên Hoa nói chuyện Tiền thị cũng không ngắt lời, đây là không coi trọng Liễu thị và nàng.
“Không cho nói.” Tiền thị lớn tiếng nói.
Kỷ Đào liếc nhìn Liễu thị trước sau trầm mặc, nói: “Nương, chúng ta về nhà.”
Liễu thị gật đầu, nhìn về phía đại Hà thị, nói: “Nương, hãy chăm sóc bản thân mình.”
Nói xong liền cúi đầu, lôi kéo Kỷ Đào ra cửa mà không thèm nhìn lại. Khóe miệng Kỷ Đào hơi cong lên, nghe đại Hà thị ở phía sau trầm giọng hỏi: “Điều kiện của Tiền gia là gì?”
“Bình nương, nói rõ trước rồi đi.” Đại Hà thị cao giọng nói.
Liễu thị bước chân dừng lại, vẫn không quay đầu, khàn giọng nói: “Đại tẩu không cho ta và Đào nhi nói chuyện. Còn có chuyện gì để mà nói, đại tẩu là con dâu trưởng Liễu gia, rốt cuộc cũng không giống như trước đây, trước sau đều cho ta oan ức, sau đó lại cầu xin ta tha thứ, nhưng không ai nghĩ tới nói lời xin lỗi. Chuyện với Tiền gia cũng qua nửa năm rồi, ta không muốn nhắc đến nữa, nhưng Liên Hoa cứ năm lần bảy lượt nói mãi, không nói Liên Hoa cũng chỉ là một cô nương non nớt, đại tẩu là chủ nhân, còn là trưởng bối của Liên Hoa cũng không ra tiếng ngăn cản. Đây không phải đuổi ta thì là cái gì?”
Kỷ Đào nắm chặt tay Liễu thị, bà cười với nàng, giọng hơi cao nói: “Nương, ngài với cha bảo trọng.”
Nói xong cả hai bước ra khỏi cửa, bỏ lại căn nhà im ắng và mọi người phía sau.
Nhưng không có một âm thanh khuyên bảo nào, thậm chí không một lời phản bác.
Kỷ Đào trong lòng lạnh ngắt, quả nhiên con gái lấy chồng không bằng con dâu sao?
Nàng chỉ có thể nắm chặt tay Liễu thị, từng bước đi về phía cổng thôn.
Đi ra thôn đã nhìn thấy Ngưu thúc đang dựng xe bò ở cổng thôn, nhàm chán vung roi.
“Ngưu thúc, hôm nay đa tạ ngươi.” Kỷ Đào cười nói Ngưu thúc không thèm để ý xua xua tay, cười nói: “Các ngươi nhờ ta là trả tiền, ngươi cảm tạ cái gì? Hẳn là ta cảm tạ mới đúng.”
Dọc theo đường đi Liễu thị có chút im lặng, khi đến thôn Đào Nguyên, xuống xe bò, Liễu thị vẫn lộ vẻ không vui.
“Nương, ngài sẽ không giận con đúng chứ?” Mặc dù Kỷ Đào không nghĩ rằng Liễu thị sẽ tức giận vì điều này, nhưng sắc mặt của bà thực sự rất tệ.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỷ Đào, Liễu thi khẽ mỉm cười: “Không có, ta chỉ nghĩ rằng bà ngoại con vừa rồi không hề phản bác ta, hóa ra trong lòng bà ấy, ta luôn có thể nhượng bộ.”
Bà cười chua xót, vuốt tóc Kỷ Đào nói: “Về sau, ta ít đi tới một chút, cha con nói đúng, ta có các ngươi là đủ rồi.”
Kỷ Đào cảm thấy chua xót trong lòng, gật gật đầu.
Hai người nắm tay về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Kỷ Duy, hai người nhìn nhau rồi bước vào thì thấy Dương Đại Viễn đang khoa tay múa chân gì đó, vô cùng vui vẻ.
Kỷ Đào nhẹ nhàng kéo Liễu thị thì thầm: “Nương, ngài phải nhớ rõ những gì đồng ý với con.”
Liễu thị gật đầu, huých nhẹ Kỷ Đào.
Kỷ Đào hiểu ý, trực tiếp đi vào phòng.
Sau nửa giờ, Dương Đại Viễn cáo từ rời đi, Kỉ Đào mới ra khỏi phòng.
Kỷ Duy ngồi dưới gốc cây trong sân, nhìn Kỷ Đào đang nhìn ra ngoài cửa rồi mỉm cười: “Đã sớm đi rồi, conn đang nhìn cái gì vậy?”
Kỷ Đào nhìn thấy cha mình như đang giễu cợt, sợ ông hiểu lầm rằng mình có tâm tư với Dương Đại Viễn, khẩu thị tâm phi hay gì đó, vội vàng nói: “Cha, con không thấy hắn. Nếu hắn còn ở đây, con nhất định vào phòng ở mãi không ra.”
Kỷ Duy giương mắt nhìn nàng, khịt mũi: “Không nghiêm trọng như vậy chứ, làm thế nào đến tình trạng này?”
“Con mặc kệ, dù sao cũng không thích hắn, không có biện pháp ở cùng một chỗ với hắn.” Kỷ Đào nói nửa đùa nửa thật.
Liễu thị từ trong bếp bưng trà ra, bưng tới cho Kỷ Duy, cười nói: “Cha con sẽ không ép buộc con, nhìn bộ dáng keo kiệt của con, nếu như ông ấy thật sự muốn làm chuyện này, không lẽ cha cũng muốn từ bỏ?”
“Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.” Kỷ Đào bước lên rót một tách trà, lấy lòng đưa cho Kỷ Duy, cười cười: “Cha con đau nhất là con, sẽ không ép buộc con đâu. Hửm?"
Chữ ‘hửm’ cuối cùng, âm cuối tăng lên, mang theo ý cười cùng ý tứ hơi dò hỏi.
Kỷ Duy tức giận trừng mắt nhìn nàng, nhận lấy trà.
Khóe miệng Kỷ Đào không tự chủ được giơ lên, mỉm cười: “Cha, ngài yên tâm, con nhất định sẽ hiếu thuận với cha. Ngoài chuyện này ra, những chuyện khác đều có thể bàn bạc.”
Kỷ Duy nhấp một ngụm trà, hừ một tiếng: “Lá gan lớn hơn rồi, người cha nào làm việc còn phải bàn bạc với con gái mình?”
Kỷ Đào cười làm lành: “Vậy thì trong tám thôn mười dặm cũng không có ai yêu thương con gái của mình như ngài. Nói đến cưng chiều con cái, ngài là trấn Cổ Kỳ...
À không, người đầu tiên ở Càn quốc. Vì vậy, con gái của ngài, không phải là nên được đối xử khác biệt mới thể hiện được tình yêu thương của ngài dành cho con sao?”
Liễu thị cười thành tiếng, khóe miệng Kỷ Duy hơi nhếch lên, giả vờ khiển trách:
“Đừng nói bậy, một số lời không thể nói bậy.”
Kỷ Đào vội vàng gật đầu đáp lại.
Người đầu tiên hay gì đó, chỉ cần ở nhà mình nói là được.
Thấy Kỷ Đào hiểu ý, Kỷ Duy hơi an tâm, Liễu thị ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Kỷ Duy nhìn xung quanh, mặc dù trong lòng cảm thấy thoải mái nhưng vẫn nói:
“Đào nhi, bây giờ con đã mười lăm tuổi, còn sắp mười sáu, chuyện hôn sự phải nhanh định ra, con... Có người trong lòng sao?”
Ngữ khí của Kỷ Duy khá thận trọng, không còn kiểu đùa giỡn nữa.
Nghe đến người trong lòng, Kỷ Đào không thể giải thích được nhớ lại lời Lâm Thiên Dược đã nói: “Chờ ta trở lại sẽ hướng Kỷ thúc cầu hôn.”
Khi hắn nói lời này, thanh âm của Lâm Thiên Dược rất nhẹ và trầm, giống như một cơn gió nhẹ thổi qua trái tim nàng giữa mùa hè nóng bức. Không biết sao Kỷ Đào lại cảm thấy hắn nói lời này rất nghiêm túc và chân thành, chắc chắn hắn sẽ thực hiện lời hứa của mình.
“Không có.” Kỷ Đào nhẹ giọng nói.
Không có người trong lòng.