Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào cúi đầu, mí mắt dài che khuất tầm mắt, Lâm Thiên Dược là con trai một, tương lai đầy hứa hẹn, sao có thể cam tâm ở rể chứ? Điền thị cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng mà Kỷ Đào nhất quyết phải kén rể, Kỷ Duy và Liễu thị đối xử với nàng đau đến tận xương tủy, tất cả những suy nghĩ và tình yêu của họ toàn bộ đều cho nàng.

Nàng cũng không phải là người vô ơn bạc nghĩa, hơn nữa xét về thân phận của người phụ nữ, kén rể đối với nàng mà nói chỉ có lợi chứ không hại.

Đến nỗi Lâm Thiên Dược, tâm tư của hắn đối với nàng thật sự rất đáng quý, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Liễu thị không ngạc nhiên trước câu trả lời của Kỷ Đào, ngày thường cũng không thấy Kỷ Đào đặc biệt với ai. Cũng không thấy khuê nữ của bà có chút tâm tư gì.

Kỷ Duy nhướng mày ngạc nhiên: “Không có?”

Kỷ Đào gật đầu nói: “Không có.”

Giọng vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng nghe được sự kiên quyết trong lời nói.

Kỷ Duy không hỏi nữa, nhìn Liễu thị cười, nói: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Hay là bà nhờ người quen bí mật hỏi thăm?”

Liễu thị mỉm cười gật đầu.

Kỷ Đào có chút hoảng nói: “Gần đây con không muốn gặp ai, có thể đẩy lùi được không? Đợi qua thêm một tháng nữa.”

Liễu thị bối rối hỏi: “Tại sao?”

“Không vì cái gì.” Kỷ Đào cúi đầu nói. Cảm thấy có hai ánh mắt nóng rực rơi vào trên người mình, nghĩ ngợi rồi nói: “Sư phụ con đang làm chỉ khâu, con phải tới giúp. Gần đây không rảnh.”

Nói đến chỉ khâu gì đó, Kỷ Duy ho khan một tiếng, bưng trà lên chuẩn bị uống, lại đặt xuống: “Tùy con.”

Đứng dậy chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra cửa.

Kỷ Đào không nhịn được cười cười, lần trước Kỷ Duy một hai phải nhìn nàng khâu vết thương cho Lâm Thiên Dược, cuối cùng không kịp thấy hết đã lao ra khỏi cửa, rõ ràng là bị dọa sợ.

Thấy Kỷ Duy đi ra ngoài, Liễu thị nói: “Trời sắp tối rồi, ông còn ra ngoài?”

“Sẽ về sớm thôi, bà đừng lo lắng.” Kỷ Duy thản nhiên đáp.

Liễu thị đứng dậy đi vào bếp, Kỷ Đào vẫn ngồi yên, xoay tách trà trong tay.

Nàng lại nhớ tới Lâm Thiên Dược, ngày đó khi khâu vết thương cho hắn, khi kim đâm vào da thịt, có thể nghe rõ âm thanh hắn hít khí thật sâu, nhưng không nói một lời, thậm chí còn nói đùa với nàng sau khi Kỷ Duy đi ra ngoài.

Kỷ Đào nhớ lúc đó mặt hán tái nhợt như tờ giấy, tay nắm chặt chăn bông bên cạnh cho đến khi đầu ngón tay trắng bệch, toàn thân căng chặt, không quên cười nói:

“Đây thật sự là lần đầu tiên muội điều trị vết thương như vậy sao? Ta thấy muội bình thường cũng không may vá quần áo, vết khâu này có thể may đẹp một chút hay không?”

Khóe miệng Kỷ Đào không khỏi khẽ gợn lên, lúc đó nàng vô cùng căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu tiên châm kim vào người khác, cảm giác kim đâm vào da thịt khiến nàng hơi lo lắng, hơn nữa khi đó là nàng ăn cả ngã về không, nếu thực sự không thành công, Lâm Thiên Dược sẽ không đi được kỳ thi huyện.

Sau khi Lâm Thiên Dược nói như vậy, lòng nàng thả lỏng, thậm chí còn cãi lại: “Ta chưa khâu nó bao giờ, cho nên đường may gì đó huynh cũng đừng có ép buộc, có thể miễn cưỡng dính vào nhau là được rồi.”

“Nếu trông không đẹp, muội có phụ trách không?” Khi Lâm Thiên Dược nói lời này, khóe miệng còn giương lên, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc nhìn nàng.

Kỷ Đào vừa ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt đó, một mảnh sâu thẳm và u tối rộng như biển cả, tràn đầy ý cười cùng cưng chiều, cứ vậy mà đột ngột chạm vào.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa nhẹ, Kỷ Đào quay lại nhìn, một thân hình thon dài mặc bộ quần áo màu xanh đứng ở cửa nhìn nàng tươi cười, ánh mắt kia giống y đúc ngày đó, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, trên mặt hắn bất giác mang theo chút vui sướng: “Đào nhi, ta đã trở về.”

Kỷ Đào đứng dậy muốn đi tới thì thanh âm của Liễu thị từ trong phòng bếp vang lên: “Đào nhi, ai đó. Cha con ra ngoài đâu có đóng cửa, sao lại gõ cửa?”

“Thẩm, là con.”

Kỷ Đào còn chưa trả lời, Lâm Thiên Dược đã cao giọng đáp.

Phòng bếp rơi vào tĩnh lặng, bóng dáng Liễu thị nhanh chóng xuất hiện tại cửa ra vào, nhìn thấy quả nhiên là Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa, cười nói: "Tiểu tử nhà họ Lâm bây giờ đã là học trò nhỏ rồi nha."

Lâm Thiên Dược cười cười, cất bước đi vào, nói: "Thẩm nói đùa rồi."

Lúc này trời đã tối dần, Kỷ Đào đi đến gần mới nhìn thấy rõ vạt áo hắn hơi nhạt màu, bên trên bám đầy bụi đất, dường như ngay cả trên mi của Lâm Thiên Dược cũng vương đầy bụi bặm.

"Huynh vừa trở về?" Kỷ Đào kinh ngạc ra tiếng.

Liễu thị cũng đánh giá trên dưới một lượt, nhíu mày hỏi: "Sao lại biến thành như vậy, nên quay về rửa mặt thì tốt hơn."

Lâm Thiên Dược đã đi đến trước mặt Kỷ Đào, cầm tay nàng, không để ý đến động tác rút tay ra của nàng, hơi dùng sức kéo nàng đến gần, tay còn lại vái chào thật sâu với Liễu thị, "Thẩm, con và Đào Nhi đã sớm ước hẹn với nhau, chỉ chờ con hoàn thành thi huyện trở về, con sẽ cầu thân với nhà thẩm. “

Liễu thị cảm thấy lỗ tai ầm vang một trận, khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm Thiên Dược, lại nhìn sang Kỷ Đào không ngừng muốn rút tay ra nhưng không giống như nổi giận, mà như là đang... Ngượng ngùng.

Càng nhìn càng thấy giống, trong lòng Liễu thị hoảng hốt không thôi.

"Chuyện này, trời đã tối rồi. Con quay về nhà rửa mặt rồi ngủ một giấc trước đi, ngày mai hẵng nói sau." Liễu thị cười gượng, trên tay bà vẫn còn cầm cái thìa, lúc nói chuyện còn giơ lên.

Giờ xong lại cảm thấy không đúng lắm, rõ ràng chỉ là khi nói chuyện thích làm thêm động tác, thế nào lại giống như muốn đánh người, Liễu thị đưa cái thìa vào tay Kỷ Đào, nói: "Mau giúp ta đi xem đi, khét bây giờ."

Kỷ Đào chỉ mong sao được rời khỏi, sau khi nhận lấy cái thìa liền rút tay về, lần này rất dễ dàng, Lâm Thiên Dược chủ động buông nàng ra, cười nói: "Thẩm nói đúng, con cứ tới cửa như vậy thật không trang trọng, cũng có hơi vô lễ. Con về rửa mặt trước, đợi đến ngày mai con nói nương con đi mời bà mối, chính thức đến cửa cầu thân."