Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói xong bèn xoay người bước đi, sau khi Liễu thị nghe rõ lời hắn nói thì trong lòng lại hoảng hốt, vội hỏi: "Từ từ đã, con nói lại rõ ràng đi."

Kỷ Đào cũng cảm thấy không ổn lắm, chuyện nhà họ Tiền lần trước mời bà mai đến cửa không hề đơn giản.

Như nhà họ Tiền, nếu hai nhà không đồng ý thì tan vỡ, vốn dĩ là chuyện thường tình, người ngoài không nói được gì. Nhưng sau khi mời bà mai, nếu hôn sự không đạt được thỏa thuận thì sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đến thanh danh hai nhà.

Chịu thiệt thòi nhất chính là cô nương. Thế nên Liễu thị không cho hắn cứ thế mà đi, đến lúc bà mai thật sự đến cửa rồi thì không ổn đâu.

Lâm Thiên Dược xoay người, cười nói: "Thẩm, con phải đi về rồi, có hơi đói bụng..."

Liễu thị hiểu ý, nói: "Vậy ở lại ăn cơm đi, đồ ăn cũng sắp chín rồi."

Kỷ Đào liếc nhìn Lâm Thiên Dược một cái, xoay người vào phòng bếp, Liễu thị nhanh chóng theo sau, kéo Kỷ Đào, giương mắt nhìn Lâm Thiên Dược đang ngồi trong sân, cúi đầu hỏi: "Sao lại thế này? Con sẽ không thật sự ở bên nó..."

"Không có." Kỷ Đào cầm lấy đĩa định múc đồ ăn, lại bị Liễu thị giữ chặt, giọng nói bà nghiêm túc, nói: "Đào Nhi, con cần phải suy nghĩ thật kỹ đó."

Kỷ Đào mỉm cười, tiếp tục động tác trong tay, "Nương, người yên tâm, huynh ấy là con trai duy nhất của nhà họ Lâm, lại còn là người đọc sách, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi thôn. Tụi con sao có thể chứ?"

Liễu thị hơi kinh ngạc, không ngờ Kỷ Đào lại bình tĩnh và thông suốt như vậy, kỳ lạ hỏi: "Vậy sao nó nói các con có hẹn ước với nhau? Đây chính là..."

Tự định chung thân.

Những từ này thật sự khó nghe, Liễu thị bèn nuốt ngược vào, hơn nữa, bà không nghĩ Kỷ Đào là người không biết chừng mực.

"Lần trước huynh ấy cứu con, suýt chút nữa bị trễ kỳ thi huyện, nói muốn con chịu trách nhiệm, sau khi thi huyện về sẽ cầu thân với người." Kỷ Đào không nhanh không chậm nói, cuối cùng còn bổ sung: "Con không đồng ý, chỉ là chưa kịp từ chối mà thôi."

Liễu thị im lặng đứng bên cạnh nghe, cẩn thận quan sát vẻ mặt và giọng nói của Kỷ Đào, phát hiện nàng quả thật trước sau như một, không hề có dấu hiệu rung động, nhưng lúc nói đến Lâm Thiên Dược cứu nàng, giọng điệu có chút dao động.

Thấy thế, đầu tiên Liễu thị thở phào một hơi, lại lập tức cảm thấy sầu não, nữ nhi lớn rồi mà không có một chút tình ý nào, đã mười lăm tuổi rồi, Liễu thị nhớ đến dáng vẻ năm mình mười lăm tuổi, càng cảm thấy Kỷ Đào như vậy không đúng.

"Đào Nhi, con cảm thấy nó thế nào?" Liễu thị dò hỏi, dáng vẻ có hơi cẩn thận.

"Tốt lắm ạ." Kỷ Đào thuận miệng đáp.

Liễu thị nhíu mày, dù ngoài miệng nói tốt lắm nhưng không thấy Kỷ Đào ngượng ngùng hay gì cả.

"Con cảm thấy cửa hôn sự này thế nào?" Liễu thị làm như lơ đãng hỏi.

Kỷ Đào nhìn về phía Liễu thị, cười nói: "Nương, không có khả năng đâu, thẩm Điền là người đầu tiên không đồng ý.

Liễu thị mơ hồ nhận ra bà đã biết Kỷ Đào không đúng chỗ nào, nàng thực tế quá mức, mọi việc đều quá lý trí, dù cho có tình cảm, cũng sẽ suy xét tình hình trước sau rồi mới lại đề cập đến chuyện tình cảm.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng Lâm Thiên Dược chào hỏi Kỷ Duy, vẻ mặt Liễu thị khẽ thay đổi, nhìn Kỷ Đào: "Con nói xem, nó có nói thẳng với phụ thân con không?"

Kỷ Đào ló đầu nhìn thoáng qua, cười nói: "Kệ đi."

Không có chuyện mặc kệ hắn gây sức ép, nhưng Kỷ Đào không lo lắng chút nào.

Liễu thị bưng một mâm cơm ra ngoài, Kỷ Đào ngừng động tác trong tay, nhìn Lâm Thiên Dược thi lễ với Kỷ Duy, vừa nói vừa cười chuyện gì đó, dáng vẻ của Kỷ Duy trông thật vui vẻ, Kỷ Đào biết, bây giờ Lâm Thiên Dược chính là người có tri thức ở thôn Đào Nguyên sau Kỷ Duy, hơn nữa còn có công danh học trò nhỏ (*), mặc dù không được tính là gì, nhưng lại là một bước tiến quan trọng, Lâm Thiên Dược còn trẻ, chuyện tương lai không ai dám nói trước sẽ ra sao.

(*) Học trò nhỏ: chỉ người chưa thi tú tài hoặc chưa thi đậu kỳ thi tú tài.

Hiện tại đã sang tháng năm, thi huyện hai tháng, tháng tư thi phủ, đếm thời gian thì Lâm Thiên Dược đã đậu kỳ thi huyện, kế đó tiếp tục tham gia thi phủ mới vội quay về.

Như vậy, có thể hắn đã thi đậu tú tài.

Nàng kinh ngạc đứng một lúc lâu, cảm thấy có lẽ mình luyến tiếc tấm lòng vô cùng chân thành của hắn.

Sau này sẽ ổn thôi.

Nàng tự nói với chính mình.

Kỷ Đào thấy gợn sóng xuất hiện trong lòng khi nhìn Lâm Thiên Dược vừa nãy đã ổn định dần, mới bưng chén dĩa trong tay bước ra ngoài.

"Đào Nhi, mau đến đây ăn cơm." Kỷ Duy cười nói.

Mặc dù không nói, nhưng Kỷ Đào biết Kỷ Duy chắc chắn biết nàng và Liễu thị ở nhà vẫn chưa ăn cơm.

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu, ngồi trên bàn, vừa vặn ngồi cạnh bên Lâm Thiên Dược.

Dương ma ma đã về quê, nói là chất tử thành thân nên bảo bà về tham dự.

Trong phòng im lặng, chỉ còn sót lại tiếng chén đũa va vào nhau, dáng vẻ Kỷ Duy rất vui vẻ, hai ba đũa đã ăn xong cơm, dường như phát hiện ra dáng vẻ mệt mỏi vất vả của Lâm Thiên Dược, nghi hoặc hỏi: "Con vừa về à?"

Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu.

"Nương con không ở nhà sao?" Kỷ Duy tò mò.

Lâm Thiên Dược đặt chén trong tay xuống, cười trả lời: "Có ở, lúc trở về con có nhìn thoáng qua."

Kỷ Duy nhìn trái phải, Lâm Thiên Dược mấy tháng không về, quay lại rồi còn không chịu về nhà, vậy mà lại chạy đến nhà ông, còn ở lại ăn cơm.

Lâm Thiên Dược đứng lên, cuối cùng vái chào, còn nghiêm túc nói: "Thúc Kỷ, con có tình cảm với Đào Nhi đã lâu, muốn cầu thân với ngài, mong ngài cho phép."

Không biết tại sao trái tim Kỷ Đào lại nhảy lên.

Kỷ Duy híp mắt lại, nhìn Kỷ Đào và Liễu thị, thản nhiên nói: "Ta có dự định kén rể cho Đào Nhi, từ nhỏ Đào Nhi đã bị ta chiều hư, nếu gả ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị mẹ chồng ghét bỏ. Hơn nữa, thế hệ này nhà họ Kỷ bọn ta chỉ có một mình đứa nhỏ Đào Nhi, con nó sinh ra nhất định phải mang họ Kỷ, phải ghi tên vào gia phả của dòng tộc ta."