Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vẻ mặt Lâm Thiên Dược không thay đổi, không chút hoang mang nói: "Tính tình mẹ con thế nào, chắc mọi người cũng biết một chút, bà yếu đuối lại nhát gan, tuyệt đối sẽ không làm khó Đào Nhi, về phần con nối dõi, con tình nguyện để đứa bé mang họ Kỷ, ghi vào gia phả dòng tộc nhà họ Kỷ ngài. Chỉ cần ngài đồng ý, con chính là nhi tử của hai người, cam tâm tình nguyện chăm sóc hai người dưỡng lão trước khi lâm chung."

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Lâm Thiên Dược đứng trước bàn, thời gian Kỷ Duy im lặng ngày càng lâu, vẻ mặt ông tuy nhẹ nhàng, nhưng bàn tay bên người lại dần dần siết chặt thành nắm đấm.

"Thế này đi, mấy tháng rồi con vẫn chưa về nhà, con về thăm trước đi, bọn ta cũng cần phải thương lượng đã. Còn nữa, những lời con nói chắc chắn nương con không biết, con hỏi bà ấy thử đi." Kỷ Duy trầm giọng nói.

Một lúc lâu sau, Lâm Thiên Dược mới giật mình nói: "Thúc Kỷ, con nhất định sẽ đối xử tốt với Đào Nhi."

Nói xong, hắn đi từng bước ra cửa.

Không khí trong phòng càng im ắng hơn lúc nãy, lại qua một lúc lâu sau, Kỷ Duy mới thở dài, nói: "Đào Nhi, con nói đợi một tháng, là vì chờ nó sao?"

Kỷ Đào hơi kinh ngạc, lập tức gật đầu nói: "Dạ, lần trước Lâm đại ca cứu con trên núi, suýt nữa không kịp tham gia thi huyện, huynh ấy nói tim hướng về con, chờ huynh ấy thi huyện về sẽ cầu thân với người, bảo con trong lúc huynh ấy rời khỏi đừng vội vàng xem mắt. Con chưa kịp từ chối thì huynh ấy đã đi rồi."

"Xét thấy huynh ấy cứu con một lần, con cảm thấy có thể chờ huynh ấy về lại xem mắt sau, dù sao con cũng không vội." Kỷ Đào không để ý nói.

Rõ ràng giữa nàng và Lâm Thiên Dược không có chuyện gì cả nhưng càng nói Kỷ Đào càng cảm thấy chột dạ.

Những lời này, nói thế nào cũng có chỗ không đúng, nếu không phải xảy ra trên người mình, nói hai người không có chuyện gì thì chính nàng cũng không tin.

Liễu thị khẽ nhíu mày, không đồng tình nói: "Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, sao con lại tùy tiện đáp ứng như thế được?"

"Mấy tháng này, hai người cũng đừng thúc giục con nữa." Kỷ Đào thấp giọng phản bác một câu.

Liễu thị thở dài.

"Vậy con từ chối nhà họ Dương là bởi vì nó à." Kỷ Duy thản nhiên hỏi.

Ông xụ mặt xuống, trông rất uy nghiêm, dưới áp lực, Kỷ Đào có chút không được tự nhiên, nhích nhích thân mình, nói: "Không phải, một là vì con thật sự không thích Dương nhị ca, tưởng tượng đến những lời đồn đãi của hắn và Dương đại tẩu khiến con không thoải mái. Hai là sau này nhà bọn họ sẽ gặp một đống phiền toái lớn, con tránh còn không kịp, sao lại chủ động chạy đến chứ?"

"Sau này nhà bọn họ có phiền toái gì?" Kỷ Duy nhíu mày hỏi.

Liễu thị bất mãn, hơi cao giọng, "Ông vẫn chưa chịu từ bỏ đúng không?"

Kỷ Duy liếc bà một cái, trách mắng: "Nói bậy, giờ tôi đang nói chính sự."

Liễu thị nhìn Kỷ Đào, nói: "Việc này tôi biết, Đào Nhi từng nói với tôi, sau khi hạ sinh đứa bé, Dương Đại Thành sẽ khởi hành đến kinh thành đưa nương tử hắn về nhà."

Giữa đầu mày của Kỷ Duy càng cau chặt.

Kỷ Đào nhìn sắc mặt ông, lại nói: "Bình thường Dương đại tẩu sai Dương đại ca làm việc như sai một người hầu, không hề khách sáo chút nào. Không phải con nhiều chuyện, nhưng con cảm thấy nàng ta dường như không quá để mắt đến dáng vẻ Dương đại ca."

"Nếu tụi con kết thân, ngay cả Dương đại ca mà nàng ta còn chướng mắt, càng đừng nói đến Dương nhị ca, cho nên cũng sẽ khinh thường con, khinh thường hai người, dựa vào cái gì chứ?" Kỷ Đào cả giận.

"Nhà họ Lâm thì tốt hơn sao?" Kỷ Duy cũng bắt đầu tức giận.

Kỷ Đào cúi đầu không đáp.

Thấy Kỷ Đào như vậy, Kỷ Duy càng giận hơn, nói: "Con nhìn xem cả nhà nó đi, ta thừa nhận Lâm Thiên Dược không tệ. Nhưng thành thân không phải chỉ thành thân với một mình nó, mà là các con phải sống chung trong một gia đình, mẫu thân nó không có việc gì, nhưng mà con nhìn xem, bà ấy một mình ở nhà, hai nhà chúng ta lại đối diện nhau, vậy mà một năm chỉ gặp bà ấy được vài lần, con có biết cái này gọi là gì không?"

"Là bà ấy căn bản không muốn xử trí những mối quan hệ láng giềng, chỉ lo cho bản thân mình. Lần gần đây nhất là hơn nửa năm trước, ngoại trừ việc cày bừa vụ xuân ra, gần như bà ấy chưa từng bước ra khỏi nhà."

Liễu thị trừng mắt liếc ông một cái, nói với Kỷ Đào: "Đừng nghe phụ thân con nói bậy."

Thấy Kỷ Duy bất mãn, Liễu thị không thèm để ý đến ông, chỉ nói: "Người ta là một phụ nhân tuân thủ nữ tắc, diện mạo không tồi, trong nhà lại không có nam nhân, nếu thường xuyên ra khỏi nhà, những người ăn no rửng mỡ trong thôn lại không nói hươu nói vượn chắc?"

Kỷ Duy không nhìn Liễu thị, chẳng qua cũng không nói tiếp chuyện này, mà nói:

"Đào Nhi, không phải ta sợ con lập gia đình, con xem, từ nhỏ ta và nương con đã nuôi dưỡng con trắng trẻo mập mạp, muốn gì được nấy, nhưng nhà nó thật sự là..."

Kỷ Duy không nói được nữa, một lúc lâu sau trầBgtNmQṁm giọng nói: "Hơn nữa ta nghi ngờ, tâm tư tiểu tử kia không đơn thuần, nó đã thi phủ trở về, sau nữa là thi hương, con ngẫm lại tên Viên tú tài thôn Hạ Ngư kia đi, rồi lại nhìn nhà họ Lâm, con thấy hai người bọn họ có gì khác biệt?"

"Nhà họ Viên sao so được với nhà họ Lâm, tiểu tử nhà họ Lâm tốt xấu gì cũng đã cứu Đào Nhi đấy." Liễu thị bất mãn nói, rõ ràng Kỷ Duy cố tình đâm chọc.

"Lại nói, đằng này còn hiểu rõ gốc rễ, là chúng ta nhìn nó lớn lên đó." Liễu thị tiếp tục nói.

Kỷ Duy không hé răng, nhưng ông rất không vui.

Liễu thị nhìn ông, hiểu rõ Kỷ Duy không vui là vì không chừng lần này Kỷ Đào thật sự muốn thành hôn. Tuy rằng ông vừa mới ra cửa nói tìm cho Kỷ Đào một người thích hợp xem mắt, nhưng khi chuyện ở ngay trước mắt rồi, người làm phụ thân vẫn thật sự không nỡ.