Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bắt đầu từ Tiền Tiến, ông đã không vui, cho dù là Dương Đại Viễn mà ông rất thích, thì sau khi biết hắn có tâm tư với Kỷ Đào, phản ứng đầu tiên của ông chính là nổi giận, sau đó mới bắt đầu tự hỏi việc này có được hay không. Về sau, Kỷ Đào không muốn, ông cũng không tức giận là vì trong thâm tâm Kỷ Duy không nỡ.
Lần này thì khác, nếu đúng như Lâm Thiên Dược nói, quả thật vô cùng thành ý, vả lại, Kỷ Đào không hề kháng cự chuyện Lâm Thiên Dược cầu thân.
Liễu thị nhìn Kỷ Đào, hỏi: "Đào Nhi, con có bằng lòng hay không? Nếu không muốn, chúng ta nói gì cũng đều phí công cả, còn nếu bằng lòng, chúng ta nhất định sẽ nghĩ cách giúp con."
Kỷ Đào cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói: "Con nghĩ nên thuận theo tự nhiên, chính bản thân con mơ hồ cảm thấy không thể, nhưng nếu phải thành thân thì Lâm đại ca cũng không tồi."
Chí ít hắn đối xử tốt với nàng, không phải nói suông mà là sẵn sàng làm thế.
Tên Tiền Tiến kia nói lời ngon ngọt, kết quả thế nào, năm ngoái từ sau lần hắn ta chạy đi, về sau chạm mặt Kỷ Đào, ngay cả một lời giải thích cũng không có, lúc Liễu Hương Hương thành thân còn cố tình tránh né.
Thật ra không phải Kỷ Đào có tâm tư đặc biệt gì với Tiền Tiến, mà vì Tiền Tiến khiến nàng sâu sắc ý thức được trong xã hội này, phụ mẫu gần như kiểm soát con cái trong lòng bàn tay một cách tuyệt đối.
"Có điều, sau này bất kể ra sao, chúng con có con nối dõi hay không, huynh ấy cũng không được nạp thiếp, thậm chí không được xuất hiện suy nghĩ đó." Kỷ Đào nghiêm túc nói.
"Nó dám." Kỷ Duy vỗ một cái lên bàn.
"Nói rõ ràng là được rồi, ông hung hăng cái gì chứ?" Liễu thị nhẹ giọng khuyên giải, an ủi nói.
Kỷ Đào trở về phòng rửa mặt xong, lúc chuẩn bị đi ngủ, lại phát hiện không ngủ được, trong lòng nàng có chút lo sợ với tương lai chưa biết trước. Nàng bước đến bên cửa sổ nhìn ngắm ánh trăng bên ngoài, mười mấy năm qua nàng đều trôi qua suôn sẻ, hy vọng sau này có thể tiếp tục như thế.
Ngày hôm sau, Kỷ Đào thức dậy sớm, rửa mặt xong bèn đến nhà bếp giúp Liễu thị nấu cơm.
Vừa dọn điểm tâm lên bàn, cửa viện bị gõ vang, ba người nhìn nhau, Kỷ Đào đứng lên đi mở cửa, Lâm Thiên Dược dẫn theo Điền thị đứng ở cửa, nhìn thấy nàng, đôi mắt Lâm Thiên Dược sáng lên, nói: "Đào Nhi, ta dẫn nương ta đến đây rồi."
Kỷ Đào nhìn thoáng qua Điền thị, mặc dù quần áo trên người đã cũ, nhưng rất sạch sẽ, búi tóc gọn gàng, chải đến bóng mượt, thấy Kỷ Đào đánh giá bà trên dưới một lượt, trong ánh mắt tràn ngập niềm vui thích, mỉm cười nói: "Đào Nhi, phụ mẫu con có ở đây không? Chúng ta có chuyện muốn tìm bọn họ."
Đây mới đúng là dáng vẻ đến cửa bàn chuyện hôn sự nên có.
"Thẩm, có ạ, mọi người mau vào đi." Kỷ Đào tránh đường, cười nói.
"Đào Nhi, gần đây cơ thể ta không thoải mái, có hơi lười biếng, cũng ít khi ra ngoài, con đừng trách ta lạnh nhạt nhé." Điền thị đi ở phía trước quay đầu lại cười nói.
"Không đâu." Kỷ Đào lại cười nói.
Dẫn bọn họ vào phòng, Liễu thị và Kỷ Duy nhìn nhau rồi cười tiếp đón bọn họ ngồi.
Kỷ Đào định đi ra cửa, chuyện bàn bạc hôn sự gì đó, nếu nàng ở lại thì không thích hợp.
Nàng vừa bước đến cửa, chợt nghe thấy Kỷ Duy trầm giọng nói: "Đào Nhi, con cũng nghe đi."
Kỷ Đào quay lại nhìn ông, chỉ thấy ông nghiêm mặt nhìn về phía Điền thị, nói: "Tuy Đào Nhi là một cô nương, nhưng lại không giống với những cô nương khác trong thôn, ta chỉ có một khuê nữ này thôi, được nuôi nấng cũng hơi xinh xắn. Nó chưa bao giờ xuống ruộng, thậm chí sau khi đại bá của nó đưa Dương ma ma đến, nó cũng ít khi vào phòng bếp, quần áo linh tinh gì đó đều do nương nó và Dương ma ma giúp nó làm, ta cũng chưa từng thấy nó học qua."
Vẻ tươi cười trên mặt Điền thị hơi cứng lại, nhìn về phía Lâm Thiên Dược, lại thấy Lâm Thiên Dược mỉm cười nghe, mặt mày không hề thay đổi.
Kỷ Đào dứt khoát tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
Kỷ Duy thấy phản ứng của Lâm Thiên Dược, có chút hài lòng, lại nói: "Con bé tuyệt đối không biết cô nương nhà nông nên làm gì, nhưng Đào Nhi biết y thuật, cái này rất hiếm thấy."
Nói đến đây, vẻ mặt Kỷ Duy tràn đầy tự đắc.
Sắc mặt Điền thị cũng tốt hơn một chút.
Thấy thế, Kỷ Duy nói tiếp: "Ta vừa mới nói, Đào Nhi biết y thuật, ngày sau nó chữa trị bệnh đau đầu cho người khác, tự nuôi sống mình không thành vấn đề, thẩm này, thẩm nói có phải hay không?"
Lời này chính là đang nói sau này Kỷ Đào sẽ phải đến nhà khám bệnh cho người khác.
Kỷ Đào ngồi một bên, hơi cúi đầu, mí mắt che đi ánh mắt của nàng, nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Điền thị lại nhìn Lâm Thiên Dược một cái, thấy vẻ mặt hắn không thay đổi, vì thế cười gật đầu nói: "Trưởng thôn... Thúc nói đúng lắm."
Kỷ Duy càng hài lòng, còn định mở miệng, Lâm Thiên Dược lại đứng lên.
Lúc này, mọi người trong phòng đều đang ngồi, Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng lên như vậy có hơi đột ngột. Chỉ thấy hắn lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy viết chi chít chữ, chậm rãi mở ra, trình về phía Kỷ Duy, vẻ mặt như thường, giọng điệu thong thả mà nghiêm túc nói: "Thúc Kỷ, lời đêm qua con nói đều được viết lên đây, chỉ cần ngài cho phép mối hôn sự này, con lập tức ký tên đồng ý, viết giấy làm bằng chứng. Nếu sau này con không thực hiện, ngài cũng có bằng chứng đưa ra."
Lúc đầu trong phòng là một mảnh tĩnh lặng, sau khi yên tĩnh qua đi, Điền thị lập tức đứng lên, đi qua nhìn kỹ, sắc mặt liền thay đổi lớn, nhìn về phía Lâm Thiên Dược nói: "Con..."
"Nương, chúng ta không có gì cả, dựa vào đâu mà thúc Kỷ gả Đào Nhi cho con?" Giọng nói Lâm Thiên Dược chân thật đáng tin.
Sắc mặt Điền thị trắng bệch, suy sụp ngồi lại trên ghế.
Kỷ Đào vẫn luôn dõi theo tất cả, đứng lên đi đến trước mặt Lâm Thiên Dược, nhận lấy tờ giấy kia, đọc kỹ rồi nói: "Thẩm, người đừng buồn nữa."
Đôi mắt Điền thị sáng lên, tưởng rằng Kỷ Đào không kiên trì nữa.