Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào không nhìn bà ấy, mà nhìn về phía Kỷ Duy, nghiêm túc nói: "Phụ thân, dù sao hôn sự cần phải người tình ta nguyện, bây giờ thẩm không thể chấp nhận những điều này, mối hôn sự này vẫn nên dừng lại đi thôi."

Nghe vậy, Điền thị nhanh chóng nói: "Đừng, ta đồng ý hết."

Từ lúc Kỷ Duy trông thấy dáng vẻ kia của Điền thị đã nhíu mày, nhìn sang Lâm Thiên Dược nói: "Đây là trở về thương lượng mà con nói sao?"

Lâm Thiên Dược không chút hoang mang nói: "Nương con không có ý kiến gì."

Nói một cách chắc chắn.

Kỷ Đào nhìn về phía Điền thị, tuy rằng có hơi suy sụp, nhưng cũng không giống dáng vẻ không thể chấp nhận nổi.

Nàng lại cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, trên đó không chỉ viết đứa con của bọn họ mang họ Kỷ, còn nói Lâm Thiên Dược sau này sẽ chăm sóc phu thê Kỷ Duy nữa.

Kỷ Duy không tiếp lời, đặt cái chén trong tay xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lâm Thiên Dược, thản nhiên nói: "Con xem hôn sự là gì?"

Lâm Thiên Dược không đáp.

Thật lâu sau, Lâm Thiên Dược mới thấp giọng nói: "Thúc Kỷ, chỉ cần có thể thành thân với Đào Nhi, con sẵn lòng ở rể. Nhưng mà, con là con trai duy nhất của nhà họ Lâm, những người có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời đều đã mất, nương con nuôi nấng con không dễ dàng gì, sau này con phải giữ cho nhà họ Lâm một nhánh huyết mạch."

Đuôi lông mày Kỷ Duy khế giương cao, tiếp tục hỏi: "Ta hỏi con, con lấy cái này đưa cho ta, là cho rằng hôn sự chính là một tờ khế ước sao?"

Kỷ Duy thuận tay rút tờ giấy trong tay Kỷ Đào, ánh mắt quét qua một lượt, vỗ "bốp" một tiếng, đặt tờ giấy trên bàn.

Lại một mảnh yên lặng, Lâm Thiên Dược nói, "Bản thân con không có của cải, tình hình trong nhà thế nào chắc ngài cũng rõ, con không định giấu giếm mọi người, muốn ở bên Đào Nhi là con không xứng. Tờ giấy này chính là con đang dâng tấm lòng của mình. Nếu không, con chỉ nói miệng vài câu mà lấy Đào Nhi, tự con sẽ cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ lừa đảo."

"Tờ giấy này thể hiện rõ ràng thành ý của con trước mặt ngài, ngài nhận lấy rồi thì đây sẽ là bằng chứng mãi mãi." Lâm Thiên Dược tiếp tục nói.

Lời này rất có thâm ý, phải biết rằng Lâm Thiên Dược là người đọc sách, chú trọng thanh danh nhất, cho nên rất giữ lời hứa. Lâm Thiên Dược mang điều này đến chỗ Kỷ Duy, nếu hắn có tâm tư xấu, đồng nghĩa với việc đang giao nhược điểm cho ông.

Kỷ Duy rơi vào trầm tư, lúc này Liễu thị lại ho khan hai tiếng, mở miệng nói: "Nếu, ta nói là nếu, thẩm này, thẩm xem cả đời ta chỉ sinh mỗi đứa nhỏ Đào Nhi, nếu sau này Đào Nhi chỉ có thể hạ sinh một đứa hoặc không thể sinh được..."

Vẻ mặt Điền thị lại thay đổi, trở nên tái nhợt.

"Bất kể mai sau thế nào, cuộc đời này ta chỉ có một mình Đào Nhi. Nếu không có con nối dõi, thì đó là mệnh của Lâm Thiên Dược, nhà họ Lâm phải đoạn tử tuyệt tôn. Cho dù nhà họ Lâm không có huyết mạch, ta cũng tuyệt đối không cho phép có người khác."

Sắc mặt Điền thị trắng bệch như tờ giấy, ấp úng ra tiếng: "Đào Nhi là đại phu, chắc sẽ không như vậy.

Tuy Liễu thị có hơi lo lắng về sắc mặt Điền thị, nhưng việc này nhất định phải nói rõ ràng, nếu sau này vì vậy mà chèn ép Kỷ Đào hoặc muốn nạp thiếp gì đó đều là tai họa về sau. Đời này của bà đã chịu đủ vấn đề con nối dõi rồi. Liền nhân lúc Kỷ Duy không có trưởng bối, Kỷ Quân lại ở xa, ông có muốn quản cũng không quản nổi, nếu không ngày tháng sau này sẽ giày vò con bé.

"Thẩm đang nói đùa sao, có câu người hành y không tự cứu mình, lần trước Phó đại phu bị ngã trong nhà còn không thể tự chữa cho mình, huống chi là chuyện con nối dõi này chứ." Liễu thị khẽ cười nói.

"Hồi đó ta và phụ thân Đào Nhi thành thân nhiều năm vẫn không có tin tức, tiêu hao không ít bạc tìm đại phu, thử không biết bao nhiêu phương thuốc cổ truyền.

Thuốc đắng thuốc độc cũng uống không ít mới sinh được Đào Nhi, về sau chúng ta lại tiếp tục uống thuốc, mong chờ có thể có thêm một tiểu nhi tử, như vậy ngày sau Đào Nhi sẽ có đệ đệ nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, chúng ta cũng có người thân chăm sóc dưỡng lão trước lúc lâm chung, tất cả mọi người đều vui vẻ, đúng không?" Liễu thị hỏi Điền thị.

Điền thị gật đầu, lời nói của Liễu thị là sự thật, gia đình nhà nông bình thường đều nghĩ như vậy.

Liễu thị thấy bà ấy gật đầu, thở dài nói: "Đáng tiếc chúng ta không thể có đứa bé nữa, chúng ta tiêu hao thật sự không ít bạc. Cho nên mới nói, vấn đề không nằm ở tiền bạc và chữa bệnh, mà có đôi khi là do số mệnh không có, cưỡng cầu chẳng được. Thẩm xem, ta có con nối dòng đơn bạc, Đào Nhi do ta sinh ra, lại là một cô nương, sau này... đúng không?"

Lời này dường như đã nói rõ ràng cho Điền thị biết, Kỷ Đào có thể kế thừa thể chất khó sinh con nối dõi của bà.

Điền thị nhúc nhích chân, tựa như muốn tông cửa xông ra ngoài, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ thận trọng của Lâm Thiên Dược, lại một lần nữa ngồi yên.

"Ta hiểu cả." Điền thị sửa sang lại tóc, cúi đầu nói.

Dường như bà ấy cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn Kỷ Duy, nói vô cùng nhanh: "Trưởng thôn, đứa nhỏ Thiên Dược này sắp tham gia thi hương, hai nhà chúng ta ở gần nhau nhiều năm như vậy hai người cũng nhìn thấy. Ta thật sự không có cách nào, nếu ngài đồng ý mối hôn sự này, có thể... Có thể để nó đi thi không?"

Kỷ Duy và Liễu thị liếc nhìn nhau, Liễu thị dời tầm mắt sang chỗ khác. Lúc trước Kỷ Duy từng nói, Lâm Thiên Dược vì bạc mà đến, Liễu thị và ông còn cố tình gây sự.

Bây giờ xem ra, người ta đúng là nhắm đến bạc nên mới đến rồi.

"Chuyện này, Đào Nhi gả đến nhà thẩm, hay Thiên Dược ở rể đây?" Kỷ Duy nghi hoặc, lại nói: "Nếu Đào Nhi qua đó, chuyện thi cử chúng ta đương nhiên có thể cho mượn bạc... Thẩm đừng nói chúng ta keo kiệt không chịu cho. Suy cho cùng, gió thổi bay bạc, chúng ta chỉ có một đứa nữ nhi là Đào Nhân, còn gả cho người khác, dù sao cũng phải chừa lại đường lui cho mình, đúng chứ?"