Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Điền thị càng nhíu chặt mày.
Thi hương tốn không ít phí, nếu mượn thì trước khi Lâm Thiên Dược thi đậu, số bạc đó đã hết rồi. Nếu thi rớt, còn phải thi lại nữa, quả thật chính là một cái động không đáy.
Mắt thấy Điền thị sắp hạ quyết tâm đồng ý, Kỷ Duy lại nói: "Nhưng nếu Thiên Dược ở rể nhà ta, thì nó chính là người nhà họ Kỷ, kỳ thi của nó ta sẽ bán nhà bán đất, vẫn không được nữa, ta sẽ ra ngoài làm việc, chỉ cần nó thi, ta nhất định cho nó đi."
"Sao có thể ở rể được?" Điền thị lẩm bẩm nói.
"Không được, ta không đồng ý." Điền thị nhìn Lâm Thiên Dược, đột nhiên đứng lên, nói: "Thiên Dược, nương nuôi con lớn, tuy rằng sống khốn khó, nhưng ta cho rằng sau này xuống gặp phụ thân con cũng không bị đuối lý, nhưng nếu con ở rể, ta làm sao nhìn ông ấy... Ngay cả chết ta cũng không dám chết đó!"
Khi nói chuyện, hốc mắt bà dần dần đỏ ửng, lại nhớ đến hôm nay không được rơi lệ nên chớp mắt không ngừng.
Bà vội vàng la lên với Kỷ Duy: "Chúng ta mượn bạc, thúc à, chúng ta mượn, không thể ở rể đâu. Chuyện nào ta cũng đồng ý, sau này ta cũng tuyệt đối không gây khó dễ Đào Nhi. Không phải chỉ là chăm sóc hai người sống nốt quãng đời còn lại và để trưởng tử làm con thừa tự sao, tất cả đều có thể, có thể."
Bà ấy nói năng lộn xộn, hiển nhiên là gấp đến không chịu được.
Kỷ Duy khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Thiên Dược, "Con cũng đồng ý? Sau này trưởng tử mang họ Kỷ, thêm vào gia phả nhà họ Kỷ chúng ta, suốt đời không nạp thiếp và tìm nữ nhân khác?"
Lâm Thiên Dược gật đầu, nói bổ sung: "Còn chăm sóc hai người nữa."
Thật ra Kỷ Duy không để ý chuyện này lắm, tùy tiện gật đầu rồi nhìn về phía Điền thị, nói: "Thẩm à, thẩm quay về suy nghĩ thật kỹ, hôn sự này chưa định, thẩm có thể đổi ý bất cứ lúc nào, nếu nghĩ xong rồi, xin hãy mời bà mai đến cửa đi."
Lâm Thiên Dược vái chào Kỷ Duy và Liễu thị, nói: "Con sẽ đối xử tốt với Đào Nhi, tấm lòng của hai người con đều hiểu, thúc Kỷ, Lâm Thiên Dược con không phải là người vô lương tâm, cả đời đều ghi nhớ dụng tâm của ngài."
Điền thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Vậy chúng ta trở về thu xếp mời bà mai đến cửa."
Lần này, Liễu thị tự mình tiễn hai người ra ngoài, vừa quay lại cửa liền nói: "Không phải đã nói ở rể sao? Sao ông lại sửa miệng rồi?"
Kỷ Duy nhìn tờ giấy đang để mở trên bàn, vừa rồi Kỷ Duy kêu Lâm Thiên Dược mang về, hắn lại cố tình để tờ giấy này ở lại. Nghe vậy ông thở dài, nói: "Không hẳn, nếu Lâm Thiên Dược muốn thi kỳ thi hương, chứng tỏ nó có tự tin để đi, sau này mang danh ở rể thì không dễ nghe. Người đời xem thường người ở rể, chín nghề thấp kém nhất còn có địa vị cao hơn ở rể. Lúc này chúng ta cưỡng ép dụ dỗ, thật ra bọn họ sẽ đồng ý. Chỉ là sau này, nếu Lâm Thiên Dược có công danh trên người, Đào Nhi lại ở cùng Lâm Thiên Dược cả đời, người khó chịu nhất còn không phải là nó sao?"
Liễu thị hiểu rõ.
Lâm Thiên Dược chịu ơn nhà họ Kỷ, đây là chuyện cả đời, chỉ cần hắn không phải người lòng muông dạ thú, có chút ít lương tri thì về sau sẽ không bạc đãi Kỷ Đào.
Kỷ Đào ngồi trên ghế im lặng lắng nghe, nghe thấy vậy liền giương mắt nhìn về phía hai người, trong lòng xúc động. Nhắc đến, Kỷ Duy vẫn nhượng bộ vì nàng, nếu không đã một mực bắt ở rể, nếu Lâm Thiên Dược không đồng ý, thì thấy gia sản nhà họ Kỷ, cuối cùng vẫn có người tình nguyện thôi. Chỉ là những người đó đều không thành tâm thành ý với nàng như Lâm Thiên Dược.
Mặc dù Tiền Tiến có chút tình ý với nàng, nhưng hắn hiếu thuận. Nương hắn lại là người hay lo nghĩ, lúc nào cũng ngầm mưu tính nhà họ Kỷ, người như vậy tuyệt đối không phải lương xứng. Dương Đại Viễn chỉ ra vẻ cầu thân, chính là trò cười, không nói đến nhà họ Dương, cũng không nói đến tâm tư của Kỷ Duy, thì Kỷ Đào cũng tuyệt đối không muốn liên quan đến bọn họ.
Chẳng qua trước kia Kỷ Duy từng chiếu cố cho nhà họ Dương nên bây giờ vẫn không buông bỏ được, dù sao cũng là chuyện ông đã quyết định nhiều năm. Nhưng Kỷ Đào tin chắc, lâu ngày Kỷ Duy sẽ hiểu được chuyện phiền toái của nhà họ Dương kéo mãi không dứt, như chuyện ở Kỳ Nguyên Lâu đến giờ vẫn chưa tháo gỡ rõ rang đâu.
Người mà Dương Đại Thành nổi giận muốn động đao là một công tử nhà quý phú vẫn chưa xuất hiện. Với thể chất diễn viên chuyên gây tai họa của Phùng Uyển Phù mà nói, sớm muộn gì cũng xảy ra thôi.
Lâm Thiên Dược không giống vậy. Chỉ dựa vào lần đó Lâm Thiên Dược cứu nàng đã có thể nhìn ra tâm ý của hắn. Chuẩn bị thi huyện mà Lâm Thiên Dược vẫn bất chấp an nguy bản thân lao đến, nếu không có Kỷ Đào nhanh chóng khâu miệng vết thương lại, đừng nói học trò nhỏ gì đó phải gác sang lần sau, nếu kém may mắn, còn mất luôn cả tính mạng cũng là chuyện bình thường.
Tấm lòng này đặt ngay trước mắt, rất khó khiến cho người ta không rung động.
"Phụ thân, nương, sau này con sẽ chăm sóc hai người dưỡng lão trước lúc lâm chung." Kỷ Đào trịnh trọng nói.
Kỷ Duy trừng mắt liếc nàng một cái, "Tự mình sống tốt đi, bình thường Điền thị là một người yếu đuối, việc nhỏ nhặt bà ấy nhất định không làm khó con. Nhưng vừa nãy con cũng thấy rồi đấy, bà ấy cũng có giới hạn của mình, sau này con phải nắm cho chắc vào."
Kỷ Duy hướng dẫn từng bước, nói rất nhiều điều, Kỷ Đào im lặng nghe, lần nữa cảm nhận được sự yêu thương của phụ mẫu đối với con cái, Kỷ Đào cảm thấy bản thân thật may mắn vì là con của họ. Vì linh hồn xuyên đến mà nàng rất áy náy, nhưng giờ đây nàng đã có thể thản nhiên đón nhận ý tốt của Kỷ Duy, sau này cũng sẽ báo đáp bọn thật tốt.
Tiết trời tháng năm, ánh mặt trời không quá chói chang, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Bà hỉ Lý thị nổi danh ở trấn trên mang theo đồ đến cửa.