Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đã không còn ai nhớ rõ tên của Lý thị, mọi người đều gọi bà ta là hỉ nương. Có rất nhiều người trấn trên mời bà làm mai vì người bà làm mai ai cũng hài lòng.
Liễu thị đón bà ta vào trong, cả đoạn đường hỉ nương không ngừng nói những lời dễ nghe, đầu tiên là khen gạch xanh nhà ngói của nhà họ Kỷ, tiếp đó nhìn đến sân viện, lại nói thật sạch sẽ, còn khen ngợi Kỷ Đào nữa.
Hỉ nương khen nàng xinh đẹp, Kỷ Đào ở cách vách nghe thấy, cảm thấy người ta có thể dựa vào nghề này mà kiếm sống thật sự rất lợi hại.
Liễu thị khước từ vài câu, hỉ nương lại khen vài câu, sau một hồi đưa đẩy tới lui, hỉ nương mới hài lòng rời khỏi.
Liễu thị tự mình tiễn bà ra ngoài, đi đến cửa, bà nhìn lướt qua nhà họ Lâm đối diện, cười nói: "Thật không dám giấu giếm, từ khi nhà họ Lâm truyền tin tức, ta đã sớm theo dõi bọn họ, đang định tìm kiếm ở trấn trên thử xem, ai ngờ nhà họ Lâm đã tự mình đến cửa."
"Tỷ tỷ, ngài cũng thật tinh mắt mà, chẳng qua cũng là lẽ đương nhiên, ngài đây chính là ở gần nên được ưu tiên đó."
Liễu thị cười cười, cũng không nhiều lời. Chỉ nói: "Đa tạ bà, hỉ nương. Sau này còn phải làm phiền bà."
Lúc nói chuyện còn đưa qua một hầu bao, vẻ mặt hi nương càng cười tươi hơn, thuận tay nhận lấy, miệng cười nói: "Yên tâm, tuyệt đối thỏa đáng."
Trưởng làng Triệu Ngô thị tận mắt nhìn thấy hỉ nương đến nhà họ Kỷ, Liễu thị còn tự mình tiễn ra cửa.
Tin tức này vừa truyền ra, người trong thôn đều trở nên hiếu kỳ.
Mặc dù lúc trước mọi người không hỏi, nhưng Kỷ Duy biểu lộ ý tứ muốn kén rể, hơn nữa sau lại xem mắt với nhà họ Tiền, vì chuyện ở rể mới thương lượng không thành, điều đó càng được chứng thực.
Nếu không đã sớm có người đến cửa, dù gia cảnh không bằng nhà họ Kỷ, nhưng biết đâu hài tử trong nhà dáng vẻ tuấn tú, khiến tiểu cô nương mê đắm không chừng.
Không nói đến nhà họ Kỷ cho bao nhiêu của hồi môn, chỉ dựa vào dung mạo của Kỷ Đào thôi cũng đã có nhiều nam tử trong thôn nguyện ý. Nàng chưa bao giờ xuống ruộng, da thịt trắng như tuyết, trong thôn chỉ có Phùng Uyển Phù có thể so sánh với nàng. Thật ra Kỷ Đào hơn Phùng Uyển Phù, được người trong thôn yêu thích hơn, thân hình Phùng Uyển Phù quá yếu đuối, mảnh mai yêu kiều, đẹp thì đẹp nhưng tựa như có gió thổi qua liền ngã. Không chỉ thế, nàng còn đa sự, thường xuyên thấy cảnh nhà họ Dương xảy ra chuyện rối loạn nghe nói đều do Phùng Uyển Phù làm ra.
Ngược lại, Kỷ Đào là đại phu, chẳng sợ nàng không ra ngoài chẩn bệnh kiếm tiền, chỉ cần bản thân đau đầu cũng đã tiết kiệm được không ít bạc rồi. Nhà nông sợ nhất là đổ bệnh vì cầu thầy hỏi dược tiêu tốn tiền bạc nhất, nếu lấy Kỷ Đào, không phải đang nuôi đại phu trong nhà hay sao?
Tin tức truyền ra, sau khi mọi người cẩn thận nghe ngóng, liền biết nhà họ Lâm đến cửa cầu thân.
Nhà họ Lâm cầu thân?
Vậy chẳng phải sẽ gả Kỷ Đào đi sao?
Nếu là kén rể, hẳn phải là nhà họ Kỷ cầu thân mới đúng.
Sở dĩ mọi người mâu thuẫn chuyện ở rể, chủ yếu là do nếu nam tử ở rể, phải bị nữ tử đến cửa cầu thân.
Lúc thành thân, cần phải cho nam tử mặt mũi, mời nam tử đến nhà nữ tử, nữ tử ở nhà ngoại, nữ tử còn đi nghênh đón cưới nam tử về. Ngoài mặt vẫn là nam lấy nữ gả, không có gì đặc biệt. Nhưng mất mặt là nữ tử trực tiếp đến cửa đón dâu, chỉ là một nữ nhân, nhưng nếu xa hơn, nam tử còn phải sửa họ.
Đủ chuyện như vậy mới khiến mọi người chùn bước.
Sau khi biết được tin tức này, nhiều người hối hận không thôi.
Kể cũng lạ, bình thường vẻ mặt Kỷ Duy nghiêm nghị, thoạt nhìn dáng vẻ đã khó mở lời, nếu hôn sự không thành, còn đắc tội với trưởng thôn, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao?
Nếu biết nhà họ Lâm nghèo đói vậy mà còn có thể lấy thê tử, dù cho Kỷ Duy có là Diêm Vương, bọn họ cũng phải thử một lần!
Bất luận người ngoài suy nghĩ thế nào, hôn sự đã chắc tám chín phần mười, chỉ chờ nhà họ Lâm chọn ngày lành tháng tốt hạ sính lễ liền xem như đã định.
Hôn sự vừa định đoạt xong, ngày đó, sau khi hỉ nương vừa rời khỏi, Lâm Thiên Dược liền đến cửa.
Hắn thi lễ với Liễu thị xong, chớp mắt đã nhìn đến Kỷ Đào đang phơi dược liệu, giờ có rất nhiều dược liệu đến đúng thời điểm, mấy ngày nay Kỷ Đào đều bận bịu với việc này.
"Đào Nhi, ta đến giúp muội." Lâm Thiên Dược đi tới, cười nói.
Kỷ Đào nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, giương mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy nhẹ nhõm của hắn, còn không kìm nén được vẻ vui mừng. Nhịn không được hỏi: "Huynh rất vui à?"
Lâm Thiên Dược không ngừng động tác trong tay, cười nói: "Ta rất vui."
Giọng điệu thong thả lại nghiêm túc, mang theo ý cười. Có lẽ là do ánh mặt trời quá chói chang, mặt Kỷ Đào hơi đỏ lên.
"Đúng rồi, thẩm có không vui không?" Kỷ Đào nhìn hắn, nói.
"Không đâu, từ giờ về sau, bà ấy rất thoải mái, không thường xuyên sầu não nữa."
Nét cười trên mặt Lâm Thiên Dược hơi nhạt đi.
Kỷ Đào không cần hỏi cũng biết, còn không phải là đã giải quyết được chuyện Lâm Thiên Dược thi hương sao.
Trong lúc nhất thời, không khí có hơi ngưng trệ, Kỷ Đào cảm thấy đây không phải là đề tài hay ho gì.
Một lúc lâu sau, Lâm Thiên Dược mới nhẹ giọng nói: "Đào Nhi, ta muốn nói, ta cầu thân không phải vì tiền. Ta ở ngoài đọc sách nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào nương ta thì ta đã sớm không học được nữa rồi."
"Ta cầu thân chỉ vì muội."
“Chỉ vì muội.”
Động tác trên tay của Kỷ Đào dừng lại một chút, ở đâu đó trong lòng khe khẽ nhúc nhích.
Tâm tư của Lâm Thiên Dược đối với nàng Kỷ Đào không chút nghi ngờ, nếu không hắn đã không cứu nàng. Chỉ là Kỷ Đào không nghĩ tới phần tình cảm này có thể thay đổi suy nghĩ của nàng về việc Lâm Thiên Dược sẽ chăm sóc Kỷ Duy và Liễu thị cùng nàng, còn có trưởng tử sửa họ, hiện tại người trong thiên hạ đều coi trọng con nối dõi tông đường, đặc biệt là trưởng tử.