Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vì thế đổi lấy việc Lâm Thiên Dược sắp phải tốn bạc là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ hắn nói rằng không phải vì bạc.

Kỷ Đào dường như đã nhận ra nếu Lâm Thiên Dược thực sự có bạc mà hắn vẫn nhất quyết làm như thế, vậy chính là đã làm Điền thị đồng ý nhận kế trưởng tử.

“Chỉ vì ta?” Kỷ Đào thắc mắc.

Lâm Thiên Dược cười nhẹ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Chỉ vì muội.”

Kỷ Đào không nói nữa, khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên. Đôi tay cử động trở nên nhanh nhẹn hơn.

Hai người nhanh chóng lật ngược lại, Lâm Thiên Dược phải trái nhìn quanh hỏi:

“Còn gì nữa không?”

Kỷ Đào sẽ không khách khí với hắn, cũng muốn thử xem hắn. Đưa tay chỉ dưới mái hiên, nói: “Những thứ đó phải giã thành bột.”

Lâm Thiên Dược đứng dậy đi tới, các công cụ rất đơn giản, mới được hoàn thành một nửa, hắn xem thử rồi bắt tay làm.

Vào lúc này Liễu thị gọi từ trong phòng: “Đào nhi, vào giúp ta một việc.”

Kỷ Đào rửa tay, vừa vào phòng liền thấy Liễu thị đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, chính xác là nhìn vị trí của Lâm Thiên Dược..

“Nương.” Kỷ Đào nghi hoặc nhìn bàn tay trống rỗng của Liễu thị, lại liếc nhìn quanh phòng, nhưng không tìm thấy gì để giúp đỡ.

Đang định dò hỏi, Liễu thị đã xoay người và nhỏ giọng nói: “Sao con có thể để hắn làm việc được? Phơi khô thảo dược cũng thôi, không mệt, còn cái chày giã thuốc đó ngay từ đầu sẽ làm đau tay.”

Kỷ Đào không đồng ý: “Vậy thì có làm sao?”

“Con đứa nhỏ này, người ta lịch sự hỏi một chút, con thế mà cũng không khách sáo.” Liễu thị khiển trách.

“Nghe lời, mau bảo hắn đừng làm nữa.” Liễu thị đẩy Kỷ Đào một cái.

“Con làm được, tại sao hắn lại không làm được?” Kỷ Đào phản bác.

Liễu thị trừng mắt nhìn nàng một cái.

Cuối cùng Kỷ Đào cũng đi ra ngoài, đi đến bên cạnh Lâm Thiên Dược, nhìn thấy vệt nước trên trán hắn, nói: “Lâm đại ca, đừng làm nữa, chút nữa sẽ bị đau tay.”

Ý định ban đầu của Kỷ Đào vốn không phải là muốn hắn làm việc mà là muốn xem liệu hắn có nguyện ý làm những việc này không.

Lâm Thiên Dược động tác không dừng, cười nói: “Nhiều lần ta thấy muội dùng thuốc bột chữa bệnh cho ta, tưởng dễ nhưng không ngờ chỉ mài thuốc mà cũng khó như vậy.”

Kỷ Đào khẽ mím môi, cầm lấy chày giã thuốc trong tay hắn rồi nói: “Đưa cho ta, ta quen rồi.”

“Ta đang nghĩ, lúc trước Phó đại phu trị bệnh cho ta mà ta chỉ hái chút dược liệu đưa cho ông ấy, có phải là rất quá đáng hay không?” Lâm Thiên Dược cẩn thận quan sát động tác của Kỷ Đào, bèn nói.

Kỷ Đào suy tư một chút, mới nói: “Hẳn là không đâu, sư phụ đã lớn tuổi, một mình vào núi thu hái dược liệu cũng không an toàn.”

Lời nói của Kỷ Đào đột nhiên dừng lại, lúc này nàng mới nhớ ra Lâm Thiên Dược đã tự mình lên núi hái thuốc từ khi còn ở tuổi thiếu niên, cái lần đầu tiên mà Kỷ Đào lên núi đụng phải ong vò vẽ, là hắn, khi đó tuổi tác cũng không lớn.

“Một mình vào núi không sợ sao?”

Kỷ Đào thuận miệng hỏi, động tác dừng lại, còn chưa duỗi tay lấy dược liệu, Lâm Thiên Dược đã giúp nàng lấy vài đống bỏ vào.

“Lúc đầu cũng sợ, nhưng sau khi quen rồi thì không sợ nữa.” Lâm Thiên Dược chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của Kỷ Đào.

“Thím mặc kệ người sao?” Kỷ Đào hơi khó hiểu, về lý thuyết một đứa trẻ choai choai như Lâm Thiên Dược đi vào núi, làm mẫu thân không phải là nên lo lắng ư. Đặc biệt là Lâm Thiên Dược khi đó sức khỏe rất kém, ở nhà đều có lúc ngất xỉu.

“Bà ấy quản không được.” Lâm Thiên Dược thản nhiên đáp.

Kỷ Đào khẽ nhíu mày, hiện tại hai người không tính quen thân, hỏi mấy câu này cũng không ổn lắm.

“Nương ta, là một người mềm yếu, không chỉ thân thể nhu nhược mà trong long cũng vậy. Nếu cha ta không mất thì bà đã là một hiền thê lương mẫu, yêu thương chồng con, giặt giũ nấu nướng, sẽ chăm sóc ngôi nhà một cách gọn gàng ngăn nắp, một người rất thích sạch sẽ."

Kỷ Đào im lặng lắng nghe, tay không ngừng di chuyển. Lâm Thiên Dược thỉnh thoảng ném vài khối dược liệu vào.

Liễu thị từ cửa sổ nhìn chỗ hai người, dường như Lâm Thiên Dược đang nói gì đó, và Kỷ Đào thỉnh thoảng cũng nói hai câu, hai người ở chung hòa thuận hài hòa. Vẻ mặt của Liễu thị hơi giãn ra, có vẻ như Kỷ Đào thật sự không mâu thuẫn với Lâm Thiên Dược.

Thật ra Kỷ Đào đều lạnh nhạt với tất cả mọi người, trừ phụ thê bọn họ.

Lần trước khi Tiền Tiến đến Liễu thị không có cảm giác như vậy. Lúc đó bà nghĩ chỉ cần cả hai ở chung nhiều hơn thì sẽ tốt lên, hiện giờ xem ra là do không đúng người.

Sau nửa canh giờ, Lâm Thiên Dược cáo từ rời đi, Kỷ Đào vẫn đang nghiền thuốc, Liễu thị đi qua nhìn nàng một lúc rồi cười nói: “Đào nhi, thế nào?”

Kỷ Đào tất nhiên biết Liễu thị hỏi Lâm Thiên Dược, gật đầu nói: “Rất tốt.”

Liễu thị đang cảm thấy nhẹ nhõm, lại nghe Kỷ Đào không ngại nói: “Hắn nói ngày mai lại tới xay thuốc.”

Liễu thị: “......” Vẫn muốn giằng co với chày giã à?

Ngày tháng chậm rãi trôi qua, Kỷ Đào chập thuận hứa hôn với Lâm gia, lúc đầu ai cũng ngạc nhiên, chủ yếu là họ đều nghĩ nàng sẽ kén rể, vài ngày sau đó mọi người vẫn xì xào bàn tán nhưng đều ngầm đồng ý rằng Kỷ Đào sắp trở thành con dâu của Lâm gia, chỉ khi biết trưởng tử sẽ mang họ Kỷ, theo gia phả nhà họ Kỷ mới cảm thấy bình thường.

Giữa tháng 5, Kỷ gia và Lâm gia náo nhiệt sôi nổi, hôm nay Lâm gia sẽ đưa sính lễ cho Kỷ gia, dựa vào mặt mũi của Kỷ Duy, rất nhiều người đến nhà họ Kỷ, người bên Lâm gia cũng không ít. Lâm Thiên Dược hiện là một đồng sinh* và là người đầu tiên học tập nghiên cứu ở thôn Đào Nguyên.

đồng sinh (): Một học giả nghiên cứu sự nghiệp của mình nhưng không được nhận làm học giả.

Kỷ Đào đang ở trong phòng, mặc một thân sam y màu hồng có thêu những mảnh lá trúc xanh, làn váy được vẽ bằng những đường nét của cây trúc, vô cùng trang nhã.