Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Căn phòng của nàng cũng chật ních những cô nương và phụ phân trong thôn, thỉnh thoảng truyền tới âm thanh khen ngợi, nghe đến nỗi làm Kỷ Đào tưởng rằng mình là tiên nữ hạ phàm.

Hai gia đình tuy thân thiết nhưng lễ nghĩa vẫn không suy giảm, Lâm Thiên Dược được hỉ nương mang đến vải dệt, lễ vật trung quy trung củ*, nhưng đối với Lâm gia thì rất hiếm.

*trung quy trung củ (AE): Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc.

Ai cũng biết Lâm gia nghèo túng.

Tuy nhiên, Lâm Thiên Dược đang viết thư mời gửi đến lão nhân trong thôn, không ngại lấy ra một cây trâm ngọc bích.

Nói là thư mời nhưng thật chất là ghi tên và số lượng lễ vật, nghĩa là giấy biên nhận.

Tất nhiên, khi Kỷ Đào nói vậy đã bị Liễu thị mắng một trận.

Đây là lúc sau.

Khi mọi người nhìn thấy trâm ngọc, đầu tiên là kinh ngạc nhưng sau đó họ hiểu ra, ánh mắt nhìn Kỷ Duy có chút không đúng. Để làm của hồi môn cho con gái trở nên đáng giá, Kỷ Duy cũng coi như là hao tâm tổn huyết.

Bất quá bởi vì ngày thường Kỷ Duy uy nghiêm nên không dám trắng trợn táo bạo bàn luận, ngoài miệng ca ngợi sự coi trọng của Lâm gia đối với Kỷ Đào, còn trong lòng nghĩ cái gì thì không biết.

Vô luận mọi người âm thầm suy đoán ra sao, hôn sự hai nhà Lâm Kỷ đã được định ra êm đẹp.

Hôm nay Liễu Hương Hương cũng tới đây, từ nhỏ đến lớn số lần nàng đến Kỷ gia chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hoặc nói trong trí nhớ của Kỷ Đào, người ở Liễu gia rất ít lui tới Kỷ gia.

Đưa sính lễ chỉ là náo nhiệt nhất thời, rất nhanh mọi người đều rời đi nhưng Liễu Hương Hương vẫn ở lại.

Sau khi thành hôn, nàng ấy dường như gầy xuống một chút, mặt mày có chút mệt mỏi, ánh mắt lại có chút xa cách khi nhìn Kỷ Đào.

“Đào nhi, ta còn nhớ khi còn nhỏ, chúng ta thật giống như tỷ muội ruột vậy.” Liêu Hương Hương ngồi trên ghế hồi tưởng ký ức.

Kỷ Đào hơi nhướng mày, mặc dù trong trí nhớ nàng có quan hệ khá tốt với Liễu Hương Hương, nhưng họ lại không phải là tỷ muội thân thiết, dù sao thì Liễu Hương Hương không đến, nàng cũng không thường xuyên đi thôn Hạ Ngư.

“Đào nhi, ta chỉ muốn hỏi, ngày ta thành hôn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bà nội lại trách mắng nương của ta, lúc ta hồi môn, một mình bà ấy phải làm tất cả mọi việc trong nhà. Trong trí nhớ của ta nhị thẩm là người lười biếng, nhưng chỉ dám lén lút lười biếng, giờ thẩm ấy ngang nhiên trắng trợn không chịu làm gì, nấu nướng giặt giũ đến vườn rau đều một tay nương ta lo.”

Vẻ mặt Kỷ Đào không thay đổi: “Làm sao ta biết chuyện của nhà tỷ? Ta từ Viên gia trở về, đi gặp bà ngoại một lát rồi liền cùng nương về nhà.”

“Sau đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?” Liễu Hương Hương vẫn không bỏ cuộc, giọng điệu có chút gấp gáp.

“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không phải hỏi nương của tỷ là rõ sao.” Kỷ Đào không cho là đúng.

“Nương ta không nói, nhị thẩm cũng không nói, bà nội... ta cũng không dám hỏi.” Liễu Hương Hương có chút xấu hổ.

Đợi hồi lâu, không thấy Kỷ Đào lên tiếng, mắt Liễu Hương Hương từ từ đỏ lên.

“Ta đã gả chồng rồi, thường xuyên ở nhà mẹ đẻ không tốt, Tử Uyên sẽ không vui.

Hôm nay là ngày đại hỉ, ta mới tìm được cơ hội ra ngoài, Đào nhi, nếu muội biết thì nói cho ta được không?”

Sắc mặt của Kỷ Đào trở nên lạnh lùng khi đôi mắt nàng ta đỏ hoe. Liễu Hương Hương nói đúng, hôm nay là ngày đại hỉ của Kỷ Đào nhưng nàng ta lại tới Kỷ gia khóc lóc. Mặc dù Kỷ Đào không tin việc khóc sẽ mang lại điềm xui như những người trong thôn, nhưng Liễu Hương Hương tới đây khóc rõ ràng là không tôn trọng nàng.

“Hương Hương, hôm nay tỷ đến nhà ta khóc, là chuyện mà tỷ muội thân thiết nên làm sao?” Giọng Kỷ Đào nghiêm túc.

Liễu Hương Hương phản ứng lại, lập tức lau mắt, ngửa đầu hơn nửa ngày mới dừng lại.

“Xin lỗi, Đào nhi, gần đây ta thật sự.... Ta không biết phải nói thế nào.”

Kỷ Đào cũng không hỏi.

Liễu Hương Hương lo cho bản thân lại nói tiếp: “Đào nhi, Viên gia thực sự quá nghèo, lễ vật trong thôn đưa cho ta vào ngày thành hôn toàn bộ đã bị mẹ chồng lấy ngay tại chỗ, nhà bọn họ nấu cơm mỗi ngày lấy gạo cũng là bà ấy lấy, đại gia đình như vậy mà chỉ có hai nắm gạo, còn không phải là nấu sôi nước cơm thành cháo loãng…”

Nói một hồi mắt nàng ta lại đỏ lên, nhưng nàng ngay lập tức hít sâu một hơi, kiềm chế rồi mới nói: “Đào nhi, ta không nói điều này để phàn nàn với muội, ta chỉ muốn biết nương ta cuối cùng làm sai chuyện gì, khiến bà nội trừng phạt bà ấy.”

Kỷ Đào nhìn vào đôi mắt đỏ au của nàng: “Ta đại khái biết là vì cái gì, bất quá khó mà nói, cũng không biết suy đoán của mình có đúng hay không? Tỷ muội Liên Hoa lúc ấy cũng có mặt, ở một mức độ nào đó thì họ cũng có liên quan tới. Nếu tỷ thật sự muốn biết thì có thể đi hỏi bọn họ.”

Liễu Hương Hương cân nhắc, sau một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”

“Hương Hương, hãy sống thật tốt.” Kỷ Đào thuyết phục khi nhìn nàng ta đi ra cửa.

Liễu Hương Hương dừng bước chân, gật gật đầu rồi rời đi.

Kỷ Đào không nghĩ tới mặt của bản thân và Liễu thị đủ lớn để Liễu Hà thị trừng phạt Tiền thị, nhưng bây giờ có lẽ vì Liễu Hà thị cảm thấy Tiền thị giúp đỡ nhà mẹ đẻ tính kế chứ không giúp Liễu gia.

Ngày thứ hai đính hôn của Kỷ Đào, thời tiết hơi nóng, nhiều người trong thôn đều ở nhà hưởng bóng mát, những con chó ở cổng thôn nóng đến mức phải le lưỡi, có hai nha lệ cưỡi ngựa đến.

Trực tiếp đi đến Kỷ gia, sau đó cùng Kỷ Duy đến nhà Lâm gia đối diện.

Mọi người sôi nổi tò mò, lần này này chính là do Triệu Ngô thị ở đầu thôn nhìn thấy.

Lúc này, bà ta đang đứng dưới gốc cây đại thụ ở cửa thôn, phun nước miếng lung tung nói: “Hai vị đó oai phong lẫm liệt, ngựa cao vút, trên thắt lưng còn vác đại đao, rất là dài.”

Triệu Ngô thị khoa tay múa chân, cánh tay gần như mở ra hết cỡ.