Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Xung quanh có một vòng người la ó, lắng nghe vô cùng thích thú.
Mà bây giờ Kỷ Đào đang dựa vào cửa sổ, Liễu thị sau lưng vẻ mặt hưng phấn miệng không ngừng nói: “Thật không ngờ, thật không ngờ, thời điểm cha con nói ta còn không tin, tú tài nào có dễ lấy đâu chứ? Không nghĩ tới Thiên Dược là thật sự thi đỗ.
Đào nhi, con thật là may mắn.”
Kỷ Đào đang bối rối cũng không trả lời.
Khi những người báo tin vui rời đi, thôn dân mới biết Lâm Thiên Dược đã đậu tú tài,
Đây là hỉ sự lớn, sau Kỷ duy lại có một người trong thôn thi đậu tú tài, tuổi Lâm Thiên Dược còn nhỏ, bằng tuổi Kỷ duy lúc trước.
Lúc này mới có người phản ứng lại, tại sao Kỷ Duy lại muốn gả khuê nữ duy nhất của mình đi, lại còn cực lực giúp Lâm gia chuẩn bị sính lễ.
Nếu chỉ là những nghi thức bình thường, mọi người tự nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhưng là trong đó có một cây trâm ngọc, lúc đó nhiều người, ai cũng chỉ liếc mắt một cái, tuy rằng không quý nhưng đa số nhà bình thường không bằng lòng mua cái này, chắc nịch là do Kỷ Duy trợ cấp.
Còn cho rằng Kỷ Duy là người khôn ngoan sao lại chọn Lâm gia không có cái gì ngoài bản thân? Bây giờ tất cả những điều này đã được sáng tỏ, chắc hẳn Kỷ Duy nắm được tin tức, định hôn Lâm gia trước những người khác một bước.
Lâm gia đối diện nhộn nhịp nửa ngày, buổi tối mọi người mới rời đi.
Trời đã khuya, mọi người ồn ào cáo từ lần lượt rời đi, Kỷ Duy cười cười trở về, trên người có chút hơi rượu, vừa vào cửa đã bị Liễu thị ghét bỏ nói: “Uống nhiều rượu như vậy?”
Kỷ Duy bất mãn: “Nói bậy, ta rõ ràng chỉ uống một chén nhỏ, ta là người không biết đúng mực như vậy sao?”
“Ta sợ ông đắc ý vênh váo làm người ta cười nhạo.” Liễu thị thấy ông quả thực không có say, sắc mặt cũng trở nên tốt hơn.
“Không có khả năng.” Kỷ Duy vẫy vẫy tay nói.
“Vẫn là Đào nhi nhà chúng ta may mắn.” Liễu thị vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Kỷ Đào cứ nghĩ mình sẽ bị mất ngủ hay gì đó, nhưng không ngờ lại ngủ đến hừng sáng, dậy tắm rửa như bình thường rồi cùng Liễu thị nấu cơm, đã gần một tháng kể từ khi Dương ma ma về nhà, nàng đã quen giúp đỡ.
Vừa mới ăn xong, tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Đào đứng dậy đi mở cửa, nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Thiên Dược đứng ở cửa như mọi khi.
Dù là tú tài nhưng hắn vẫn giống đồng sinh, ngay cả quần áo cũng không thay đổi, nhìn nàng bằng ánh mắt mềm mại như cũ, khóe miệng nở nụ cười nhẹ: “Đào nhi.”
Nhìn thấy Lâm Thiên Dược như vậy, lo lắng trong lòng Kỷ Đào đột nhiên biến mất, vẫn là người đó, không bị ngoại cảnh làm thay đổi. Nàng hơi nghiêng người sang một bên, Lâm Thiên Dược tự nhiên bước vào, chào hỏi Kỷ Duy Liễu thi rồi đi đến dưới mái hiên, vẫn như thường lệ.
Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều tới, dần dần cũng quen chày giã thuốc, giã hai ngày cũng không đau tay. Liễu thị đuổi ra bên ngoài, nhìn thấy Lâm Thiên Dược lại đang giã thuốc, kéo Kỷ Đào, hạ thấp giọng nói:
“Đừng để hắn làm, đó là tay phải viết chữ.”
Kỷ Đào gật đầu, bước tới cười nói: “Lâm đại ca, việc này ta làm là được.”
“Không sao đâu, hôm nay có thể làm xong những thứ này, muội tìm thêm một ít, hôm nay ta giã đến sau buổi trưa sẽ trở về.” Lâm Thiên Dược tiếp tục động tác, thuận miệng nói.
Thấy hắn như vậy, khóe miệng Kỷ Đào càng cười: “Không dám bắt ngài làm việc, hiện giờ ngài đã là một tú tài, mẹ ta nói rằng tay của huynh là để cầm bút.”
Giọng điệu có chút trêu chọc làm động tác trên tay của Lâm Thiên Dược ngừng lại, hắn ngước mắt lên nhìn Kỷ Đào, thấy mặt nàng tràn đầy dịu dàng, cười nói: “Ta là tú tài, muội không phải là nương tử của tú tài sao, chúng ta đều giống nhau, muội có thể làm được thì ta cũng làm được.”
Khuôn mặt Kỷ Đào nóng lên, ngoài miệng lại nói: “Nương tử tú tài, còn không biết là ai đâu.”
Lâm Thiên Dược liếc nhìn sân nhà, phát hiện Liễu thị đã đi từ lâu, hơi tiến lại gần Kỷ Đào, thấp giọng cười nói: “Đời này của ta, chỉ biết cưới nàng.”
Kỷ Đào trừng mắt nhìn hắn, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâm Thiên Dược.
“Ta nói nghiêm túc.” Lần này ngữ khí trịnh trọng, đôi mắt sâu thẳm nhìn Kỷ Đào, như thể muốn gửi gắm hết tất cả tình ý cho nàng.
Kỷ Đào nhìn thấy ánh mắt đó chỉ chứa mình mình, mặt càng nóng hơn, dời mắt đi.
“Đào nhi, ta vẫn chưa nói với nàng, ta rất vui mừng vì hai chúng ta đã đính hôn.”
Trái tim của Kỷ Đào có chút ấm áp khi nghe thấy những lời thản nhiên như vậy, dường như có một chút ngọt ngào. Cảm giác này rất xa lạ, nhưng lại không chán ghét, nụ cười trên môi nàng bất giác tràn ra. Tiếng gõ cửa trùng hợp vang lên, phá vỡ bầu không khí ái muội lúc này.
Kỷ Đào vội vàng ra mở cửa, thuận tiện tránh đi ánh mắt nóng rực sau lưng. Đứng ở cửa là Dương Đại Viễn.
“Kỷ cô nương, đại tẩu nhà ta có chút không thoải mái, ngươi có thể đi xem một chút được không?”
“Sư phụ ta đâu?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.
Phùng Uyển Phù hẳn là tin tưởng Phó đại phu hơn, chỉ cần mời được ông ấy thì Dương gia sẽ không đến tìm nàng, đây là lẽ thường tình, Kỷ Đào cũng không phải không vui, Dương gia không tới tìm nàng, ngược lại nàng còn mừng rõ muốn chết.
Khi Kỷ Đào đính hôn, Phó đại phu đương nhiên muốn đến, gần đây còn nói muốn ra ngoài đi dạo.
Như vậy, Dương gia khẳng định là đang tìm ông ấy.
“Phó đại phu không có ở nhà, chắc là đi ra ngoài rồi.”
Quả nhiên Dương Đại Viễn đã đến đó trước.
“Sao lại không thoải mái?” Kỷ Đào khẽ cau mày.
“Nói bụng không thoải mái.” Giọng điệu của Dương Đại Viễn bình thường.
Việc này có thể lớn hoặc nhỏ, Kỷ Đào nghĩ ngợi: “Ta đi lấy hòm thuốc.”
Đi đến dưới mái hiên, Kỷ Đào nhìn động tác tay ngày càng điêu luyện của Lâm Thiên Dược, nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, Dương đại tẩu nói bụng không thoải mái.”
Vị trí của Lâm Thiên Dược vừa vặn không nhìn thấy cửa, thậm chí cũng không nhìn xem, chỉ hỏi: “Ta có thể đi cùng nàng không?”