Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Huynh muốn đi?” Kỷ Đào ngạc nhiên.
Lâm Thiên Dược đi vào sân múc nước rửa tay, Kỷ Đào thấy vậy liền hiểu rõ là hắn đã quyết tâm muốn đi.
Khi Dương Đại Viễn đứng ngoài cửa nhìn Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược một trước một sau đi ra, sắc mặt cứng đờ trong giây lát, nhưng cũng không nhiều lời chỉ nói: “Kỷ cô nương, đại tẩu của ta đang rất khó chịu, có thể nhanh hơn chút được không?”
Kỷ Đào hiểu ra, Dương Đại Viễn đi tìm Phó đại phu trước, sau đó lại chạy đến Kỷ gia, một cái đầu thôn một cái cuối thôn, không nhịn được khó chịu sao? Dương Đại Viễn đi đằng trước, Kỷ Đào đi cùng với Lâm Thiên Dược, những người khác trong thôn nhìn thấy bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi, gọi Lâm Thiên Dược là tú tài. So với quá khứ nhắc tới Lâm gia, thái độ của mọi người đã khác, bây giờ có chút thận trọng, có chút kính trọng, dường như cũng có chút ý tứ xa lánh. Nhìn thấy Kỷ Đào sau lưng Dương Đại Viễn, mọi người đều biết rõ hẳn là vợ của Dương Đại Thành lại giở trò quỳ. Có người còn hỏi thẳng: “Lão nhị, đại tẩu ngươi bị sao vậy?”
Dương Đại Viễn trầm giọng nói: “Có chút không thoải mái, để Kỷ cô nương xem một chút.”
Những người xung quanh lập tức hiểu ra.
Kỷ Đào nhìn thấy phản ứng của mọi người, nhớ tới vai chính trong tiểu thuyết nổi bật đến nỗi khiến cho người khác luôn phải ghé mắt. Có lẽ do cách nhìn khác nhau mới sinh ra hiểu lầm.
Ví dụ như Phùng Uyển Phù lớn lên xinh đẹp, trong tiểu thuyết nàng có rất nhiều kẻ ngưỡng mộ, thậm chí Dương Đại Viễn còn đối xử với nàng rất tốt và không bao giờ từ chối yêu cầu của nàng, nữ chủ có một vài không có chỗ nào tệ sao?”
Kỷ Đào suy nghĩ một hồi rồi nói: “Khụ, nhà nghèo có tính không?”
Lâm Thiên Dược bật cười ra tiếng.
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Kỷ Đào khẽ nhướng mày, tâm tình hắn không tệ lắm, vì thế nàng nửa giả nửa thật cười nói: “Có lẽ là thêm chuyện hay nói hươu nói vượn nữa.”
“Ta nói hươu nói vượn khi nào?” Lâm Thiên Dược vẻ mặt thoải mái, không có tức giận.
Kỷ Đào meo meo liếc nhìn tay hắn rồi hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Thiên Dược nháy mắt hiểu rõ, lúc trước hắn bỏ qua sự phản đối của Kỷ Đào còn mạnh mẽ cầm tay bắt nàng đợi hắn trở về bàn chuyện hôn sự, sau đó quay về lại một lần nắm tay nàng hướng Liễu thị cầu thân.
Lần đó hướng Liễu thị cầu thân, hắn bước lên liền giữ chặt tay Kỷ Đào, thật ra là đang ám chỉ. Nếu chỉ đơn giản mở miệng cầu thân thì đối với Liễu thị ảnh hưởng sẽ không lớn lắm, Liễu thị chỉ nói giỡn vài câu rồi thôi, nhưng nếu lại nắm tay.....
Lần ấy muốn Kỷ Đào đợi mình hoàn toàn là vì hắn muốn níu kéo, dù sắp chia ly nhưng đoạn tình cảm này lại chỉ có mình hắn cố chấp. Kỷ Đào đối xử với hắn lúc đó, có lẽ thực sự chỉ là một ca ca hàng xóm đã cứu nàng một lần.
Hên là bây giờ Kỷ Đào đã nói đùa với hắn, coi như là một sự tiến bộ, điều quan trọng nhất là bọn họ đã thành vị hôn phu hôn thê.
Lâm Thiên Dược nhìn Kỷ Đào đi bên cạnh mình, bàn tay rũ bên người khẽ nắm lại, sau đó nhìn Dương Đại Viễn đang dẫn đầu phía trước, cuối cùng nhịn xuống.
Rất nhanh liền đến Dương gia, Dương Đại Viễn đưa Kỷ Đào vào chính phòng, nhìn Lâm Thiên Dược nói: “Lâm tú tài đợi một lát, ta đưa Kỷ cô nương đến nhìn đại tẩu giúp ta, nếu ngươi ở đó sẽ hơi bất tiện.”
Lời nói của Dương Đại Viễn có chút khác biệt so với mọi khi, Kỷ Đào suy nghĩ rất lâu mới nhận ra nó có chút hòa nhã.
Sau khi Kỷ Đào gật đầu với Lâm Thiên Dược, nàng đi theo Dương Đại Viễn đến nhà Phùng Uyển Phù, mắt thấy chuẩn bị vào cửa, Dương Đại Viễn lại dừng lại, đột nhiên nói: “Kỷ cô nương, mặc dù ngươi và Lâm tú tài là hôn phu hôn thê nhưng ngày thường cũng phải chú ý một chút, nếu bị người trong thôn nhìn thấy có thể sẽ nói bậy bạ khắp nơi, không tốt cho thanh danh của ngươi.”
Thanh danh?
Kỷ Đào gần như tức giận bật cười, không nói tới nàng và Lâm Thiên Dược luôn giữ khoảng cách, chỉ thân cận một lát, bọn họ đã là hôn phu hôn thê, ở trấn Cổ Kỳ hay thậm chí là ở Càn quốc, chỉ cần làm lễ đính hôn về cơ bản hôn sự sẽ không thay đổi, dù hai người thân cận thì người ngoài cũng sẽ không nói gì.
Hơn nữa Dương Đại Viễn cũng biết phải giữ khoảng cách? Ban đầu tin đồn nhảm nhí giữa hắn và Phùng Uyển Phù ồn ào khắp nơi, tuy Kỷ Đào cũng cảm thấy đó là sự thật nhưng chuyện hai người quá thân thiết là chắc chắc chắn có.
“Đa tạ nhắc nhở.” Kỷ Đào nhạt nhẽo đáp, bổ sung thêm: “Thì ra Dương nhị ca cũng biết loại thanh danh này sao?”
Nói xong, mặc kệ Dương Đại Viễn phản ứng thế nào, nhấc chân bước vào cửa.
Phùng Uyển Phù đang dựa vào trên giường, giữa mày nhíu lại, lấy tay ôm bụng, Dương Đại Thành ngồi ở trước giường mặt đầy lo lắng.
Nhìn thấy Kỷ Đào, vội vàng bảo nàng bước tới: “Phù nhi sáng nay không được khỏe, Đào nhi, ngươi mau giúp ta xem thử.”
Phùng Uyển Phù nhíu mi, nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ đứa nhỏ cử động nhiều cũng có chút không thoải mái.”
Kỷ Đào bước tới sờ vào bụng nàng, sau đó bắt mạch, nói: “Động thai.”
Ngay lập tức có chút khó hiểu, nói đến chuyện dưỡng thai, trong thôn không có ai tốt hơn Phùng Uyển Phù, cả ngày nàng đều nằm, bây giờ bụng càng ngày càng lớn, đi đường có Dương Đại Thành một bên hộ tống, sao có thể bị động thai?
Kỷ Đào sắc mặt thận trọng, hai người bên cạnh đều đang hoảng sợ, Phùng Uyển Phù vội hỏi: “Đào nhi đứa bé không sao chứ?”
“Ngươi uống chút thuốc, phải biết nguyên nhân dẫn đến động thai, nếu là ngoại lực, về sau cẩn thận hơn nên không sao. Nếu là bản thân có vấn đề, vậy...... Trước tiên phải uống thuốc dưỡng thai.” Kỷ Đào đi tới bàn bắt đầu kê thuốc, chỉ cần đến Dương gia nhất định phải mang theo những loại thuốc này để tránh lại đi thêm một chuyến.
Không để ý mắt qua mày lại giữa hai người đằng kia. Chờ nàng chuẩn bị thuốc xong, Dương Đại Thành đã đi ra ngoài, Kỷ Đào không quan tâm, nói với Phùng Uyển Phù đang cúi đầu trầm tư trên giường: “Dương đại tẩu, uống thuốc trước đi, nếu còn cảm thấy không khỏe thì cứ đến gọi ta.”