Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào xoay người chuẩn bị thu dọn hòm thuốc về nhà, nhưng Phùng Uyển Phù lại nắm lấy tay áo, Kỷ Đào nhìn xuống, Phùng lão nói: “Đào nhi, là... Quên đi, muội chưa thành thân, muội không hiểu.”

“Chắc chắn con ta không sao chứ?” Phùng lão đại hỏi lại.

Kỷ Đào bất đắc dĩ chỉ nói: “Hiện tại chưa quá đáng ngại, ta chỉ là đại phu, chỉ có thể đoán bệnh, không thể đoán mệnh.”

Phùng Uyển Phù cắn môi nói: “Đào nhi, thật ra là.... là đêm qua Đại Thành không nhịn được, mới bị thương.”

Kỷ Đào đầu tiên là sững sờ một lúc rồi mới phản ứng không nhịn được có nghĩa là gì.

Mặc dù biết trong mắt đại phu chỉ có bệnh tật, Kỷ Đào vẫn có chút xấu hổ, sau đó nàng nghĩ, việc này Phùng Uyển Phù càng xấu hổ hơn mới đúng, cái này đâu liên quan đến nàng.

Tưởng tượng xong, nàng nghiêm nghị nói: “Ngươi đã gần bảy tháng rồi, vẫn nên...Ừmmm, cẩn thận một chút.”

“Uống thuốc trước đi, nếu lại không ổn thì gọi ta.” Kỷ Đào quay người lại, lần này Phùng Uyển Phù vẫn không buông lỏng tay áo.

“Còn gì nữa sao?” Kỷ Đào nhìn vào tay áo, nhàn nhạt nói.

Phùng Uyển Phù lấy ra một thỏi bạc nhỏ từ dưới gối đưa cho Kỷ Đào, nói: “Đào nhi, ta làm phiền muội suốt, đây coi như là tiền thuốc men khám bệnh. Cũng cám ơn muội đã vất vả trong thời gian qua, sau này có lẽ vẫn phải phiền đến muội.”

Kỷ Đào thuận tay nhận lấy, vốn là phải tính bạc, lần này tuy nhiều hơn chút nhưng đại khái là phí bịt miệng của Phùng Uyển Phù.

“Yên tâm đi.” Kỷ Đào ẩn ý nói, lại nói tiếp: “Chúng ta là người một thôn, chẳng lẽ còn có thể không tới?”

Biết rằng Kỷ Đào hiểu ý nàng ta, Phùng Uyển Phù thả lỏng biểu tình.

Kỷ Đào đi ra cửa, không thấy Dương Đại Viễn đâu, Lâm Thiên Dược đứng trong sân không biết nói gì với Dương Đại Thành. Thấy nàng đi ra, Dương Đại Thành tiến lên hai bước: “Đào nhi, Phù nhi nàng ấy thế nào rồi?”

“Uống thuốc trước, nếu còn vấn đề thì lại gọi ta.” Kỷ Đào nhìn về phía Lâm Thiên Dược cười, nói: “Lâm đại ca, đi thôi.”

“Đào nhi, phí khám lần này.....”

Giọng của Dương Đại Thành vang lên sau lưng.

Kỷ Đào đã bước đến cổng sân, thản nhiên nói: “Dương đại tẩu đã cho.”

Hai người chậm rãi đi về, Lâm Thiên Dược cầm lấy hòm thuốc của nàng, cười nói:

“Đào nhi thật lợi hại.”

Kỷ Đào ngẩng đầu lên, nụ cười tản ra: “Tất nhiên.”

Lâm Thiên Dược nhìn bộ dạng của nàng, tình ý trong mắt càng sâu, Kỷ Đào đã gần gũi với hắn hơn rất nhiều, trước mặt cũng cùng hắn đùa cợt cười đùa.

“Chỉ cần ta tưởng tượng đến mình thật sự cưới một đại phu về nhà, quá là hạnh phúc. Sau này sẽ tiết kiệm được bao nhiêu bạc?” Lâm Thiên Dược tiếp tục khen ngợi.

Kỷ Đào nghe vậy mà nhớ tới số mệnh chết sớm trong truyện của Lâm Thiên Dược, không khỏi nói: “Tốt hơn là không cần sinh bệnh.”

Lâm Thiên Dược không chắc chắn tại sao nàng đột nhiên trầm xuống, nhớ lại vừa rồi hai người bọn họ nói cái gì, cũng không có gì sai: “Muội nói đúng.”

Kỷ Đào về đến nhà, Lâm Thiên Dược quả nhiên lại cầm chày giã lên, đứng đó làm việc rất nghiêm túc, Kỷ Đào cảm thấy Lâm Thiên Dược có gì đó không đúng.

“Lâm đại ca, huynh làm sao vậy?” Kỷ Đào đứng cách hắn ba bước.

Kỷ Đào có thể nhận ra cảm xúc của hắn, khóe miệng Lâm Thiên Dược khẽ cong lên.

Nghĩ đến những gì muốn nói, trong lòng lại nặng trĩu: “Đào nhi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Kỷ Đào tiến gần hai bước, chỉ nghe hắn nói: “Ta muốn đi đọc sách.”

Kỷ Đào không bất ngờ hắn đột nhiên nói chuyện này, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy bình thường, nghe nói sau khi thi đậu tú tài về sau có thể đi học ở trường Thượng Quan*.”

*Thượng Quan (LÈ): con của các quý tộc hoặc là những tài năng trẻ đặc biệt học giỏi trong hạ lưu.

Lâm Thiên Dược lại mở miệng, hắn nói rất nhanh, tựa hồ sợ rằng sau khi do dự sẽ không nói được: “Vốn dĩ ta chỉ có thể đến trường Thượng Quan trong huyện học, chỉ là.... Kiều công tử mà nàng cứu lần trước, hắn có thể để ta cùng hắn đến học Thượng Quan trên quận Phong An, người học ở đó rất nhiều, lão sư cũng rất tốt, thậm chí còn có các lão đại nhân thỉnh thoảng đi giảng bài.”

Hắn hít sâu một hơi nói tiếp: “Đào nhi, ta nghĩ tuy quận Phong An rất xa, nhưng ta vẫn muốn đi, bởi vì ở đó ta có thể học được thật nhiều thật nhanh hơn, Đào nhi nếu ta đi, nàng sẽ không vui nếu ta không thể về nhà một thời gian chứ?”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên tốc độ nói của hắn, nghe lời này liền lắc đầu: “Huynh vốn là người đọc sách, thật ra quận Phong An cũng tốt, người khác muốn đi còn không kịp, huynh có thể đi thì ta vui mừng cho huynh.”

Lâm Thiên Dược nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, phát hiện nàng thật sự là vui mừng thay hắn chứ không có chút cảm xúc nuối tiếc. Tức khắc cảm thấy chán nản, nhưng như vậy cũng ổn, ít nhất khoảng thời gian này, Kỷ Đào sẽ không nhớ nhung hắn quá nhiều.

Cảm giác nhớ nhung rất khó chịu, giống như cục bông bị mắc ở ngực, không thể nôn ra, nặng trĩu, hắn không muốn làm Kỷ Đào khó chịu như vậy.

Nhất là trước đó Kỷ Đào không hề biết tình cảm của hắn, và bọn họ vẫn có thể nhìn thấy nhau......

Nghĩ đến đây, Lâm Thiên Dược nhìn vẻ mặt của nàng, nghiêm túc nói: “Ta yêu nàng, là thật.”

Âm điệu chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng.

Kỷ Đào cúi đầu thì thầm: “Ta đã biết.”

Lâm Thiên Dược vừa lòng, nhưng không lộ ra mặt, biểu tình vừa rồi vẫn như cũ: “Ta sẽ nhớ nàng, nàng cũng sẽ nhớ ta.”

Kỷ Đào quay mặt đi, vành tai hơi nhuộm đỏ.

Kể từ ngày đó, Lâm Thiên Dược vẫn đến đây mỗi ngày, nhưng Kỷ Đào biết rằng những ngày như vậy sẽ càng ít đi.

Ngày cuối cùng, Lâm Thiên Dược cứ lề mà lề mề, Kỷ Đào nghĩ tới, vào phòng cầm một tay nải đưa cho hắn, cười nói: “Không biết có vừa không? Dù sao ta đo theo kích cỡ của sính lễ, huynh… thử xem.”

Lâm Thiên Dược hiển nhiên không ngờ Kỷ Đào có thể may y phục cho mình, vui vẻ cầm lấy, từ kẽ hở của tay nải có thể thấy vải may quần áo là loại lụa tốt nhất ở trấn Cổ Kỳ. Sau khi ngạc nhiên là rõ ràng. Quận Phong An phồn hoa, cho dù là loại vải tốt nhất ở trấn Cổ Kỳ, e rằng đến đó cũng chẳng là gì, hơn nữa trong lòng càng vui sướng vì sự tri kỷ của Kỷ Đào.