Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cười nói: “Ta rất thích.”
“Còn chưa nhìn xem đã thích, không chân thành chút nào.” Kỷ Đào khịt mũi.
Lâm Thiên Dược không thèm quan tâm cười nói: “Quần áo Đào nhi tự mình may, chẳng sợ là làm từ khối vải vụn ta cũng đều thích.”
Kỷ Đào đưa tay lấy lại: “Đưa cho ta, ta sẽ dùng vải vụn làm cho huynh, còn được tiết kiệm bạc.”
Lâm Thiên Dược hơi né sang một bên, ánh mắt một mảnh mềm mại ấm áp: “Đào nhi, đa tạ nàng.”
Rốt cuộc Lâm Thiên Dược cũng rời đi, hắn đi vào đầu tháng 6, thời điểm tiết trời nóng bức.
Kỷ Đào đứng ở cửa thôn nhìn hắn càng lúc càng xa, nhớ lại những lời hắn đã nói ngày hôm qua khi rời đi : “Đào nhi, ta yêu nàng, đời này trái tim không thay đổi.”
“Đào nhi, về nhà thôi.” Liễu thị đứng ở một bên nhẹ giọng thúc giục.
Điền thị hai mắt đỏ hoe, Liễu thị thấy vậy liền khuyên nhủ: “Muội tử, đây là chuyện tốt, muội đừng khóc.”
Kể từ khi Kỷ Đào đính hôn, Liễu thị và Điền thị đã trở nên thân thiết rất nhiều, Liễu thị thường qua Lâm gia đối diện tìm bà ấy nói chuyện phiếm.
“Nếu sau này muội cảm thấy buồn chán, cứ tới đây tìm ta. Ta rảnh rỗi cả ngày.” Liễu thị lại nói.
Suy nghĩ một hồi, bà bước tới nắm lấy cánh tay Điền thị, cười nói: “Ta lớn hơn muội, nếu có chuyện gì, nghĩ không ra cái gì cứ đến nói với ta, nói ra mới nhẹ nhõm.”
Kỷ Đào đi theo sau hai người họ im lặng lắng nghe, hiểu rõ Liễu thị sợ rằng Điền thị ở nhà nghĩ không thông lại làm ra chuyện gì bậy bạ.
Một hồi trước Điền thị treo cổ không có ai biết nhưng Liễu thị lại biết, lại thêm hai ngày trước mới bắt được “tên trộm” đi huyện nha, Liễu thị đã minh bạch, tưởng tượng liền biết chuyện gì xảy ra.
Ngày thường Điền thị quá cô độc, không có người tâm sự để nói chuyện, người nhà duy nhất là Lâm Thiên Dược cũng không có cách nào nói ra.
Sau khi Lâm Thiên Dược rời đi, ngày tháng vẫn như trước, chỉ khác là không có ai thúc giục Kỷ Đào đi xem mối, nói linh tinh gì mà nên đính hôn.
Hai tháng trôi qua, Dương ma ma cuối cùng cũng trở lại, thỉnh thoảng lại có thêm Điền thị đến thăm cửa.
Tiếp xúc lâu rồi Kỷ Đào thấy rằng Điền thị thật sự là một người rất yếu đuối, loại điểm yếu này không chỉ là thể chất yếu mà còn có tính cách, đại khái là kiểu điểm yếu cho phép người khác khi dễ, bị đánh không cãi lại, bị mắng không đánh trả.
Lâm Thiên Dược nói đúng, nếu cha hắn vẫn còn, tính cách của Điền thị không có gì không tốt. Nhưng cha hắn mất sớm, Điền thị vẫn thế này, liền không tốt lắm. Không chỉ bà ấy đau khổ, Lâm Thiên Dược có lẽ cũng thực đau khổ.
Nhưng bây giờ Lâm Thiên Dược đã lớn, thi đậu tú tài còn đính hôn, hai nhà cách gần nhau, Kỷ Đào thuộc loại tướng mạo đẹp nhất ở thôn Đào Nguyên, Kỷ gia còn bỏ bạc cho Lâm Thiên Dược đọc sách, người trong thôn nhìn thấy Điền thị không còn điềm nhiên như trước nữa, nhìn thấy bà đều cười cười chào hỏi. Liễu thị còn bồi bà ấy nói chuyện, Điền thị trông không còn ưu sầu nữa, cơ thể có da có thịt hơn trước.
Cùng ngày Kỷ Đào ra ngoài trở về nhà, theo sau là Dương ma ma, Liễu thị và Điền thị đang ngồi cùng nhau trong sân, cầm kim chỉ trên tay, cả hai đang nói chuyện rất cao hứng.
“Đào nhi đã trở lại.” Liễu thị mỉm cười.
Điền thị quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Đào cũng mỉm cười: “Đào nhi học y rất hữu ích, nếu không, thôn Đào Nguyên có nhiều người như vậy, không phải ai đều có thể đi trấn trên tìm đại phu.”
Những lời của Điền thị rõ ràng là rất hài lòng với Kỷ Đào.
Nụ cười trên mặt Liễu thị càng tươi hơn: “Hồi đó nó một hai phải học, ta và cha nó đều miễn cưỡng từ bỏ. Muội nói cô nương nhà người ta học thêu thùa hay gì đó tốt biết mấy. Kết quả bây giờ ngay cả những đường khâu cơ bản nhất cũng rất thô, ta sợ rằng nàng sau này sẽ bị mẹ chồng ghét bỏ.”
“Làm sao có thể?” Điền thị nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ, không phải ta nói chứ, Đào nhi là làm chuyện tích đức. So với thêu thùa còn quan trọng hơn nhiều.”
Liễu thị cười đến mức nếp nhăn khóe mắt nhiều hơn: “Đúng vậy, tích đức thật sự là tốt nhất.”
Kỷ Đào ở một bên rửa tay, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, trong tiềm thức của Liễu thị đã thay đổi suy nghĩ của Điền thị, giống như những gì vừa rồi Điền thị nói, có lẽ là nhờ công lao của Liễu thị.
“Đào nhi, con dâu nhà Dương gia thế nào rồi?” Liễu thị cười hỏi.
“Bị động thai.” Kỷ Đào thuận miệng nói.
Nhắc tới chuyện này Kỷ Đào có chút bất lực, Phùng Uyển Phù hình như cũng có chút lo âu, ảnh hưởng không tốt đến đứa bé, mấy ngày nữa lại phải đến thăm nàng xem sao.
Phó đại phu cũng không có ở nhà, Kỷ Đào mấy ngày không gặp, đến nhà tìm thì thấy ông ấy để lại một lá thứ nói muốn ra ngoài đi dạo.
Đã vài ngày trôi qua, Kỷ Đào muốn đi tìm cũng không biết tìm ở đâu.
Về phần Phùng Uyển Phù, Kỷ Đào nghi ngờ nàng ta sợ đứa trẻ sinh không đúng ngày, dẫn đến mọi người bàn tán, càng đến kỳ sinh nở càng lo sợ.
“Gần đây nàng ta ở trong phòng cả ngày, không ai trong thôn có thể nhìn thấy.”
Liễu thị nói, nhìn về phía Điền thị, cười nói: “Phụ nhân mang thai vài tháng đầu phải đi lại nhiều hơn, hôm nay nàng ta ở trong nhà còn bị động thai, này thật là quá mỏng manh.”
Điền thị phụ họa: “Có thể thân thể nàng ta vốn dĩ yếu sức. Ta không thường đi dạo trong thôn, ngẫu nhiên nhìn thấy nàng một hai lần, người nàng quá gầy. Bất quá từ lúc có thai ta lại không thấy nàng nữa.”
Kỷ Đào lắng nghe hai người nói chuyện, sau khi Phùng Uyển Phù mang thai ngoại trừ lúc đầu thai nghén ăn không vô, những ngày sau lại ăn uống đầy đủ nên đứa trẻ cũng phát triển tốt, nhất định hiện tại không dám đi ra cửa.
Người mang thai sợ nhất là suy nghĩ nhiều, lúc Dương Đại Viễn lại đến thỉnh Kỷ Đào, Kỷ Đào nhìn Phùng Uyển Phù sắc mặt tái mét nằm kiệt sức trên giường, nhịn không được nói: “Dương đại tẩu, rốt cuộc là sao vậy, ngươi như vậy, dù có lấy bạc ta cũng không muốn đến nữa.”