Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phùng Uyển Phù ngồi ở trên giường, hiện giờ đã chớm thu, nàng ta ôm chặt chăn bông, quầng thâm dưới mắt dày đặc, hiển nhiên là ngủ không được ngon.

Thấy nàng không trả lời, Kỷ Đào nói: “Ta cần sự hợp tác của bệnh nhân để chữa bệnh, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Thế này mới sớm khỏe lên.”

“Đào nhi, ta không ngủ được.” Phùng Uyển Phù cuối cùng cũng lên tiếng, nước mắt lưng tròng nhìn Kỷ Đào, bộ dáng hề hề đáng thương.

Kỷ Đào không nói nên lời.

“Đừng nghĩ nhiều quá, ngươi cứ không ngủ thế này thì không được.” Cuối cùng Kỷ Đào khuyên nhủ.

Nàng ít nhất cách ngày lại phải đến một lần, chủ yếu là vì tình trạng Phùng Uyển Phù vẫn cứ tệ đi, có khả năng sinh non.

“Nhưng ta không thể không nghĩ! Nếu con ta sinh ra, người ngoài sẽ biết hết... Ta...ta liền không ngủ được.” Nước mắt của Phùng Uyển Phù tí tách rơi trên chăn bông, thấm ra một mảnh nước nhỏ.

Kỷ Đào hiểu: “Vậy ngươi cứ tiếp tục như vậy, ta chỉ nói cho ngươi biết, nếu thai khí vẫn không cải thiện, đến lúc đó sinh non.....”

Phùng Uyển Phù kinh hãi đến mức bật khóc, vươn tay che bụng, trợn to hai mắt: “Sẽ sinh non sao?”

Kỷ Đào gật đầu: “Vậy nên là lo uống thuốc dưỡng thai cho tốt, bớt nghĩ bớt lo.”

Phùng Uyển Phù đưa tay lau khô nước mắt, đưa tay cho Kỷ Đào bắt mạch.

Minh bạch nàng đã thông suốt, vốn chỉ cách nhau một tháng, nếu lại sinh non hơn vài ngày thì càng không khớp.

“Kỳ thực ta thường xuyên đến nhà ngươi, người trong thôn đều biết thai ngươi không tốt, đến lúc đó.... Hẳn là không ai nghi ngờ.”

Kỷ Đào nhìn nàng ta mặt ủ mày chau lại khuyên bảo.

Đôi mắt Phùng Uyển Phù sáng lên, nhìn qua Kỷ Đào: “Đào nhi, muội có thể mỗi ngày qua một lát không, coi như ta cầu xin muội.”

Kỷ Đào lắc đầu, thu dọn hòm thuốc nói: “Không cần. Bọn họ đều biết ngươi tâm tình không ổn, cho dù lập tức sinh hạ người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ.”

Kỷ Đào chỉ có thể hứa sẽ không nói bậy bên ngoài, nếu Phùng Uyển Phù muốn nàng giúp nàng ta nói dối thì tuyệt đối không được.

Phùng Uyển Phù vẻ mặt khẩn cầu: “Đào nhi.”

Kỷ Đào lặng lẽ nhìn nàng, vẻ từ chối rõ ràng.

Thấy Phùng Uyển Phù vẫn không bỏ cuộc, Kỷ Đào nói: “Thật ra, sự việc không quá nghiêm trọng như người nghĩ, ai lại đi chăm chăm vào chuyện của nhà người khác?”

Kỷ Đào rời khỏi Dương gia, Dương ma ma mang theo hòm thuốc, quay đầu nhìn cổng lớn Dương gia, nói:

“Con dâu Dương gia nhạy cảm quá rồi.” “Đáng tiếc một quý nữ tốt như vậy phải ở lại nơi này, không biết để làm cái gì?” Dương ma ma thở dài.

Đúng vậy, nhiều người trong thôn cũng nghĩ Phùng Uyển Phù không phải là một quý nữ, nếu không thì làm sao có thể oan ức tấm thân cao quý của mình ở thôn Đào Nguyên nghèo khó này.

“Sao bà biết đây không phải là những gì tỷ ấy muốn?” Kỷ Đào cười nhẹ.

Dương ma ma lắc đầu: “Cô nương, nếu đây là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư ở kinh thành, vận khí mà tốt thì tương lai trong cung có thể giàu sang phú quý, trái lại vô dụng bị gả cho cử tử nhà nghèo thì cũng là được cả nhà cung phụng. Chưa thành hôn đã có thai, người ở kinh thành hiểu biết phép tắc đều có thể dạy được, chỉ có những kẻ ăn chơi trác táng mới có thể làm chuyện khiến cô nương người ta chưa kết hôn đã có thai."

Kỷ Đào nghe xong, trầm tư rồi nói: “Chẳng may tỷ ấy chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình ở thôn Đào Nguyên thì sao?”

“Cũng có thể.” Dương ma ma trầm mặc một lúc rồi đáp.

Người trong thôn đang tất bật thu hoạch vụ thu, Kỷ gia chỉ trồng hai sào ruộng, còn lại đều cho thuê, thu hoạch rất nhanh.

Thôn làng mỗi ngày đều bận rộn nhưng ai cũng hứng thú bừng bừng, mấy năm nay mưa thuận gió hòa, mọi nhà được ăn no mặc ấm, so với những năm trước thì khá hơn nhiều.

Kỷ Đào dạo này cũng bận, người già càng lớn tuổi càng mệt mỏi nên nàng phải đi xem.

Không phải Triệu Ngô thị liền ngã bệnh sao, lúc Kỷ Đào đến trong phòng vây quanh một đám người, bà ấy đang nằm trên giường, tay ôm đầu, liên tục thở dài còn lâu lâu rên rỉ một tiếng.

Triệu Tiền thị vẫn còn sợ Kỷ Đào, đại khái là do lương tâm cắn rứt nên nhìn thấy nàng liền co người. Kỷ Đào bắt mạch cho bà, phát hiện bà ấy liên tục làm việc quá sức, ngước mắt nhìn thấy nếp nhăn trên mặt Triệu Ngô thị còn có ẩn ẩn lửa giận, nói: “Chỉ có thể uống thuốc, giữ cho lòng thanh thản, ở tuổi này không thể tùy tiện tức giận.”

Triệu Ngô thị vỗ “chát” vào đùi ngồi dậy, nhìn xem ngoài mấy đứa con trai có chút lo lắng, mấy cô con dâu đều tỏ vẻ lãnh đạm, thậm chí còn không đồng tình, rõ rang không nghĩ việc bà ta tức giận là chuyện lớn.

Triệu Ngô thị nháy mắt tức điên, những người này không phải là nghĩ bà ta đang giả bệnh chứ.

“Cái thứ nghiệp chướng, toàn bộ cút ra, lão nương nhìn thấy liền khó chịu.” Triệu Ngô thị tức giận nói.

Đôi mắt trợn trừng, tay run lẩy bẩy.

Kỷ Đào nhìn tay bà ta khẽ nhíu mày, vội vàng nói: “Ngồi xuống đi, ta còn chưa nói bà đã tức giận, tuổi lớn lại nổi giận phần lớn đều dẫn đến đột quỵ mà liệt nửa người.”

Bàn tay giơ tay thúc giục mọi người rời đi của Triệu Ngô thị dừng trên không trung, bán tín bán nghi: “Thật sao?”

Kỷ Đào gật đầu: “Có thể là toàn thân không cử động được, hoặc là mũi vẹo mắt xếch cũng có.”

Triệu Ngô thị hít sâu vài cái, nhìn Triệu cha nói: “Ly tán hết đi, cậy nhờ mấy đứa nghiệp chướng này sợ là tức giận đến mức có khả năng nằm liệt trên giường. Mỗi ngày bận rộn muốn chết, một đám ai cũng trốn chui trốn nhủi, trở về không có cơm ăn, một miếng nước cũng không có hứng. Lười biếng như vậy thì kêu chúng nó cút đi, xem thử lăn lộn ra được bộ dáng gì.”

Vừa nói ly tán, tất cả mọi người đều nóng nảy, đặc biệt là mấy đứa con trai Triệu gia, đều đã ngoài ba mươi bốn mươi tuổi, một đám vội vàng tiến lên hòa giải.

“Nương, ta biết hôm nay ta nên nấu cơm, nhưng không phải ta về nhà mẹ đẻ sao.

Nương ta bị bệnh, ta phải trở về xem sao.” Con dâu thứ của Triệu Ngô thị có chút quẫn bách, còn đẩy đẩy nam nhân bên cạnh.