Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Triệu Ngô thị không thèm nhìn nàng một cái, khăng khăng nói: “Ly tán, hôm nay đừng nói gì thêm nữa.”

Triệu Tiền thị đứng ở phía trước: “Nương, tính tình ngài nóng vội quá, sao có thể nói cái gì thì là cái đó. Nếu trước đây ngài không… thì tốt rồi.”

Nhảy xuống giếng sao?

Kỷ Đào phớt lờ trò hề sau lưng, bước đến bàn bên cạnh mở hòm thuốc kiểm kê dược liệu, nếu không đủ còn phải phiền bọn họ cùng nàng về Kỷ gia lấy.

Bất quá Triệu Ngô thị thật sự không thể tức giận nữa, tính khí của bà ta hung bạo đến nỗi nói không chừng ngày nào đó bị liệt nửa người.

Triệu Ngô thị không hề thay đổi ý định, Triệu Tiền thị gấp đến độ chạy đến cầu cứu

Kỷ Đào: “Kỷ cô nương, chuyện lần trước là ta không đúng, hôm nay ngài có thể giúp ta khuyên giải được không?”

Kỷ Đào kiểm kê hồi lâu, vẫn còn thiếu hai vị, dứt khoát cất hết rồi thu dọn hòm thuốc, Triệu Tiền thị vừa nhìn thấy đã bức bối: “Kỷ cô nương, ngài kê thuốc kê thuốc đi, ngàn lần đừng nóng giận. Ta không nói nữa có được không?”

“Ta không mang đủ dược liệu, các người ai cùng ta đi lấy một ít?” Kỷ Đào bỏ qua lời nói của Triệu Tiền thị, thanh âm giương cao.

Trong nhà yên lặng, Triệu Ngô thị vội đáp: “Ta đi, không dám phiền những người này nhọc công chăm sóc. À đúng rồi, thỉnh thôn trưởng tới làm chủ, nhà chúng ta hôm nay phân tán.”

Kỷ Đào gật đầu, xách hòm thuốc về nhà.

Triệu gia cách Kỷ gia rất gần, đi mấy bước là tới, dọc đường Triệu Ngô thị ít nói, mắt thấy sắp đến cửa Kỷ gia, Triệu Ngô thị mới nói: “Đào nhi, những lời ngươi nói vừa rồi là thật sao?”

Kỷ Đào gật đầu, thoáng nhìn thân hình mập mạp của bà ta, nói: “Loại người như ngươi dễ nóng giận dễ kích động là dễ mắc phải nhất. Đại nương, nghe ta nói một câu, sau này ngươi phải biết học cách bình tĩnh.”

Triệu Ngô thị cầm thuốc, không tìm Kỷ Duy mà trực tiếp về nhà.

Hiển nhiên là không phân nhà.

Kỷ Đào cảm thấy Triệu Ngô thị vẫn là xót xa nếu để con trai của mình bị người khác chỉ trỏ. Bởi vì nhà nông vì cha mẹ không ở nữa liền phân nhà sẽ bị người khác đàm tiếu sau lưng.

Một buổi sáng cuối tháng tám, Phùng Uyển Phù vỡ nước ối, Dương Đại Viễn vội vàng chạy tới gọi Kỷ Đào, cửa vỗ ‘bang bang”.

Liễu thị đi tới mở cửa, Dương Đại Viễn thở không ra hơi, nói: “Kỷ thẩm, Kỷ cô nương có ở đây không?”

“Đại tẩu hình như sắp sinh.”

Liễu thị đầu tiên là cả kinh, sau đó nói: “Nếu như sắp sinh thì thỉnh bà đỡ chứ, tìm chúng ta cũng vô dụng.”

“Không phải, đại tẩu nói tỷ sinh non, phải đi tìm đại phu. Hơn nữa còn đau bụng, chúng ta không biết là sắp sinh hay là bị động thai.” Dương Đại Viễn không trả lời Liễu thị, lo mình hắn nói.

Kỷ Đào sớm đã nghe tiếng Dương Đại Viễn, gọi Dương ma ma cùng nhau ra ngoài.

Dương Đại Viễn cuống cuồng dẫn đường Kỷ Đào, thấy hắn sắp về nhà liền nhíu mày:

“Dương nhị ca, tốt hơn hết là nên tìm bà đỡ mới đúng đắn, ta chỉ là đại phu, không biết đỡ đẻ.”

Dương Đại Viễn dừng lại, ánh mắt quét lên người Dương ma ma, lên tiếng liền quay đầu bỏ chạy. Vừa lúc Kỷ Đào đến Dương gia, đứa con út nhà Dương gia Dương Đại Cát, năm nay 14 tuổi đang đứng ở cửa, nhìn thấy họ rồi la lớn:

“Đại ca, Kỷ cô nương đến rồi.”

Kỷ Đào đến nhà Phùng Uyển Phù vào buổi sáng đầu thu, Dương Đại Thành gấp đến mức trán đổ mồ hôi, không ngừng an ủi Phùng Uyển Phù trên giường.

Kỷ Đào tiến lên sờ sờ bụng của Phùng Uyển Phù, giật mình nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Đã bao lâu rồi?”

Phùng Uyển Phù sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn độn, có vài sợi ướt dính trên mặt, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, môi run lên vì đau, xương ngón tay nắm chặt chăn cũng tái nhợt. Nghe vậy, hít sâu một hơi lại nói: “Chiều qua...Đau đến gần cả ngày.

Kỷ Đào sắc mặt tối sầm lại, Dương Đại Thành còn cố tình hấp tấp đi qua: “Đào nhi, ngươi mau giúp đỡ nhìn xem.”

“Nhìn cái rắm, tìm bà đỡ đi chứ! Định bỏ mạng của nàng ta à?”

Kỷ Đào cao giọng nổi giận đùng đùng.

Dương Đại Thành chưa bao giờ thấy Kỷ Đào nổi giận, thấy nàng như thế, ấp a ấp úng nói: “Chính Phù nhi nói ngươi là đại phu, nhất định sẽ đỡ đẻ, nàng không chịu thỉnh bà đỡ.”

Kỷ Đào nghĩ cũng biết tại sao Phùng Uyển Phù nhất quyết không chịu thỉnh bà đỡ, việc này bà đỡ nhiều kinh nghiệm, sợ là liếc mắt một cái liền nhìn ra có phải sinh non hay không.

“Nàng nói ngươi liền tin? Ngươi nhìn ta giống bộ sẽ đỡ đẻ lắm à?” Kỷ Đào ức chế nói.

Dương Đại Thành nhìn Kỷ Đào một thân sam y ngọc lục, mảnh mai thanh tú, đúng thật là không giống mấy bà đỡ phì nhiêu cho lắm.

“Đào nhi, muội giúp ta...... Giúp giúp ta........đi” Phùng Uyển Phù lúc này khóc lóc lên tiếng cầu xin.

“Không có cách, ta sẽ không giúp.” Kỷ Đào chau mày.

“Đào nhi, ta biết..... Ma ma của muội... Biết mà.” Ánh mắt Phùng Uyển Phù rơi vào

Dương ma ma.

“Cứu ta với.” Nàng ta nói được câu này trôi chảy, chỉ là nói xong liền thở dốc.

Dương ma ma đứng sang một bên vẻ mặt thờ ơ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia không đành lòng.

Kỷ Đào nhìn Dương Đại Thành đang hoảng loạn, lúc này thực sự nghi ngờ ánh mắt của Kỷ Duy, đây là loại người gì?

“Đi ra ngoài.” Kỷ Đào lạnh lùng nói.

Dương Đại Thành thiết tha nhìn Phùng Uyển Phù một cái, sau khi đi ra ngoài liền đóng cửa lại.

“Thanh danh quan trọng như vậy? Còn quan trọng hơn tính mạng?” Kỷ Đào lạnh lùng nói.

Dương ma ma đã bước tới và bắt đầu đỡ đẻ.

Mặc dù khuôn mặt của Phùng Uyển Phù vẫn còn đang nhăn nhó, khóe miệng lại gợi lên ý cười: “Chết thì chết.”

“Đừng nói chuyện.” Dương ma ma lãnh đạm nói.

Chưa đầy nửa giờ sau, trong phòng truyền đến tiếng khóc yếu ớt nỉ non của một đứa bé.

Phùng Uyển Phù yếu ớt nằm trên giường, lo lắng nhìn Kỷ Đào, nói chính xác là đứa trẻ trong tay Kỷ Đào.

Kỷ Đào cẩn thận quan sát, nói: “Hên là ngươi sinh thuận lợi, chỉ là cơ thể hơi mất sức, chăm sóc tịnh dưỡng tốt thì không có gì đáng ngại.”

Phùng Uyển Phù thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.