Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đào nhi, lần này thật sự cảm ơn muội.” Ngữ khí chân thành.
“Đừng.” Kỷ Đào giơ tay ngăn cản, nói: “Phí khám không thể thiếu, à mà sau này nếu lại tìm đại phu ta sẽ không đến đâu. Ta không chịu nổi việc bị ngươi hãm hại như vậy.”
“Đúng vậy, lần này ta thực xin lỗi muội.” Phùng Uyển Phù bình tĩnh nói.
Nàng ta quay đầu nhìn Dương ma ma đang mặc quần áo cho đứa trẻ, trong mắt tràn đầy cảm kích: “Ta thừa nhận, ta dám làm như thế vì ta biết Dương ma ma sẽ đỡ đẻ, hơn nữa bà nhất định sẽ đi cùng muội đến nhà ta."
Kỷ Đào khẽ cau mày: “Dương nhị ca thường xuyên đòi đưa ta về nhà, vậy việc hắn muốn cầu thân?”
Phùng Uyển Phù cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong tay, cười nói: “Nếu như ta không để cho hắn làm chuyện này, làm sao Dương ma ma sẽ luôn đi cùng ngươi?”
Kỷ Đào không thể không lùi lại một bước, nhìn Phùng Uyển Phù với ánh mắt xa lạ.
Chóp mũi nồng nặc mùi máu khiến Kỷ Đào có chút choáng váng.
Đúng rồi, đây mới là Phùng Uyển Phù, người trước khi tái sinh đã tại hậu trạch tranh đấu cả đời.
Từ khi biết mình mang thai, đứa trẻ này không thể sinh ra một cách tùy tiện, nàng ta đã bắt đầu tính toán, Kỷ Đào thậm chí giờ còn nghi ngờ việc thai khí mấy ngày trước không ổn định, còn có đêm đến không ngủ được, có phải là một tay nàng ta lên kế hoạch hay không.
Đúng rồi, vừa rồi Kỷ Đào đến đáng lẽ phải nên nghi ngờ, Phùng Uyển Phù ngày thường cáu kỉnh yếu ớt, không giống có thể chịu đựng nổi cơn đau. Vậy mà nàng ta đã nhẫn nhịn từ hôm qua đến giờ, còn đi ngăn cản Dương Đại Thành.
Khó mà nói nhân phẩm Dương Đại Thành là ngươi thế nào, nhưng chắc chắn đối xử với Phùng Uyển Phù là đau đến tận xương tủy, khẳng định không thể trơ mắt nhìn nàng ta chết. Hắn đột nhiên có thể nhìn ra hẳn là do Phùng Uyển Phù cố ý ám chỉ.
Kỷ Đào chỉ cảm thấy tay chân lạnh ngắt, trong kiếp trước của nàng, xã hội rất đơn giản, thậm chí nàng còn chưa chân chính bước chân vào xã hội. Đời này mười mấy năm ngắn ngủi cũng đơn giản, có Kỷ Duy có Liễu thị, những thứ bẩn thỉu tầm thường không đụng đến được trên đầu nàng, cũng chưa từng trải qua những chuyện này.
Bên cạnh đó, hầu hết người dân ở thôn Đào Nguyên đều chất phác, hay nói cách khác, cuộc sống của họ rất đơn giản, cơ bản sẽ không có nhiều chuyện tính kế phức tạp như vậy.
“Đào nhi, muội là người tốt.” Phùng Uyển Phù dựa vào trên giường thở dài.
“Muội quá đơn thuần lại tốt bụng. Ta biết muội không thích ta, nhưng mỗi lần muội đều hết lòng giúp ta chẩn mạch, nguyên nhân mà ta muốn nói điều này là muốn cho muội biết rằng, lòng người rất hiểm ác.”
Vẻ mặt của Phùng Uyển Phù rất bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng, nghiêm túc nói:
“Xem như là lời cảm tạ lớn nhất mà ta dành cho muội, bất quá muội có lẽ sẽ không cảm kích.”
“Có lẽ sẽ có một lúc muội phải dùng đến.”
Kỷ Đào đứng đơ ra một lúc, cho đến khi một đôi tay ấm áp nắm lấy tay nàng, nàng ngây người nhìn Dương ma ma.
Biểu tình của Dương ma ma rất bình tĩnh, ngữ khí như thường lệ: “Cô nương, về nhà thôi.”
Kỷ Đào gật đầu, bước ra cửa: “Nếu ta thực sự đồng ý cuộc hôn nhân, ngươi sẽ không hối hận chứ?”
Tâm tư của Dương Đại Viễn đối với nàng ta Phùng Uyển Phù nhìn rất rõ. Kỷ Đào cũng hiểu những lời phàn nàn của Dương Đại Viễn là cố ý.
Nhưng nếu là nàng thực sự đồng ý, ở thôn Đào Nguyên này, Dương Đại Viễn phải đến Kỷ gia ở rể.
Phùng Uyển Phù cúi đầu, trán chạm vào khuôn mặt non nớt của đứa trẻ, cười nói:
“Muội sẽ đồng ý sao? Cho dù có đồng ý, muội vẫn phải giúp ta, ta thậm chí càng thêm yên tâm.”
Kỷ Đào suy tư, cũng đúng.
“Ta biết muội sẽ không đồng ý. Bề ngoài muội thoạt nhìn tùy hứng, nhưng thật ra là cố chấp nhất. Sự thản nhiên của muội là bởi vì không tìm được cái tốt nhất, nên mới tạm chấp nhận mà thôi.” Phùng Uyển Phù dịu dàng nhìn đứa nhỏ ôm trong lòng.
Kỷ Đào nhìn lướt qua, mở cửa bước ra ngoài, hoàng hôn chiếu lên người nàng, có chút ấm áp, lại dường như xua tan đi cảm giác ớn lạnh ban nãy.
Dương Đại Thành vội vã đi tới chào hỏi: “Đào nhi, thế nào rồi?”
Dương ma ma nhàn nhạt nói: “Tuy nguy hiểm nhưng hai mẹ con đều bình an.”
Dương Đại Thành vui vẻ quay đầu lại nhìn Kỷ Đào: “Tốt rồi, Đào nhi, hôm nay đa tạ ngươi.”
“Phí khám không được thiếu.” Kỷ Đào chậm rãi nói.
Cách Dương gia càng lúc càng xa, Kỷ Đào không hề nói một lời, thật lâu sau mới nhẹ giọng hỏi: “Bà ơi, phụ nhân cần phải biết tất cả mọi thứ sao?”
Dương ma ma đang mang hòm thuốc trên lưng, đương nhiên biết Kỷ Đào đang hỏi cái gì, bà mỉm cười: “Không có chuyện đó, hầu hết cuộc sống đều trôi qua không suôn sẻ.”
Kỷ Đào lúc này cũng đã đoán ra được, liền nhìn người phụ nhân đang hóng mát dưới cây đại thụ bên đường. Cho dù nàng đứng ra nói đứa nhỏ trong bụng Phùng Uyển Phù là đủ tháng sinh, mọi người cũng sẽ không tin.
Thai nhi mấy ngày nay khí không ổn định, Dương gia thỉnh đi thỉnh lại nhiều lần, phải biết là tốn rất nhiều bạc, thoạt nhìn là thật sự không ổn.
“Về nhà.”
Giọng Kỷ Đào hơi lạnh, mang theo chút thờ ơ.
Mẹ con Dương gia đều bình an vô sự, đứa trẻ sinh ra rất nhanh, vì sinh non nên có chút yếu ớt.
Lão nhị Dương gia còn thỉnh bà đỡ ở giữa đường, Phùng Uyển Phù lập tức sinh hạ đứa bé.
Tin tức truyền ra, thôn dân đều tán thưởng Phùng Uyển Phù có phúc khí, nàng ta thậm chí còn sinh non gần một tháng.
Bởi vì sinh non nên Dương gia không tắm ba ngày, đợi ngày trăng tròn rồi cùng nhau đại xử lý.
Lúc Kỷ Đào nghe được tin này lại lần nữa cảm thán Phùng Uyển Phù suy nghĩ chu đáo. Phòng ngừa sau này có người nói hài tử ra đời không đúng sẽ có đông đảo thôn dân làm chứng. Con của Phùng Uyển Phù ba ngày còn không cho tắm, sợ đứa nhỏ không chịu được phần phúc khí này, rõ ràng là bị sinh non.
Còn đứa nhỏ đủ tháng mà nàng ta sinh, sau một tháng ai cũng nhìn không ra.